Bé Con Làm Nũng Có Số Mệnh Tốt Nhất

Chương 3

Cậu tò mò hỏi: “Tại sao vậy?”

Hệ thống: [Nếu được bác khen đáng yêu, cậu sẽ nhận được 500 điểm đáng yêu! Nhiệm vụ hàng ngày cũng chỉ có 50 điểm, như vậy là bằng mười ngày làm nhiệm vụ đó!]

Tiểu Bố Bố đương nhiên không tính toán được con số này, nghe có vẻ rất nhiều.

Hệ thống: [Nếu cậu thể hiện sự đáng yêu mạnh mẽ hơn nữa, cậu sẽ nhận được rất nhiều điểm, có thể nhanh chóng biết nói chuyện. Hơn nữa khi mở khóa khả năng nói chuyện, cậu cũng sẽ mở khóa khả năng đổi màu tóc và các khả năng khác. Đến lúc đó cậu còn có thể mang theo vật may mắn của mình cùng ba ba ra ngoài nữa.]

Nghe vậy, Tiểu Bố Bố đã hiểu.

Hai khả năng kia cậu chưa biết, nhưng cậu rất muốn nhanh chóng học được tiếng người để cùng ba ba đi chơi.

Tiểu Bố Bố hỏi: “Thật vậy sao? Chỉ cần bác khen tôi là tôi có thể nói chuyện?”

Hệ thống mặc định là cậu đã hiểu.

Hệ thống im lặng một lát rồi nói với cậu bé: [Đại khái là vậy, tóm lại là phải cố gắng hết sức để được khen. Đây là lần đầu tiên cậu gặp người ngoài, còn có thể nhận được nhiều điểm đáng yêu như vậy, tuyệt đối không được bỏ lỡ!]

Tiểu Bố Bố gật đầu: “Vâng, tôi biết rồi!”

Chỉ cần làm bác thích và khen cậu, là cậu có thể nói chuyện, vậy thì cậu nhất định sẽ cố gắng hết sức!

Dư Tri Hạ chắc chắn rằng mái tóc hồng của cậu bé sẽ không bị lộ ra ngoài, mới bế cậu bé ra khỏi phòng.

Anh trai của Cố Tĩnh Nghiên đã đến rồi. Dư Tri Hạ ôm cậu bé ra, chưa kịp đến gần đã nghe thấy tiếng anh ấy: “Anh không phản đối việc hai em nhận nuôi con, nhưng ít nhất cũng phải bàn bạc với người nhà trước chứ, để ba mẹ còn chuẩn bị tâm lý.”

“Đằng này lại còn là một đứa trẻ không nói được, đến anh còn thấy khó chấp nhận, huống chi là ba mẹ.”

“Nhận nuôi con không phải chuyện nhỏ, đó là trách nhiệm cả đời, bây giờ hai em cứ tự quyết định rồi báo sau, như vậy thật sự là quá đáng. Một đứa trẻ có khuyết tật như vậy, anh nói thật lòng, cũng khó mà chấp nhận được.”

“Nhưng anh không phản đối hai em, vì đó là quyết định của hai em, con của hai em. Chỉ là muốn anh nói đỡ cho hai em trước mặt ba mẹ thì thật sự là không thể, hành động của hai em lần này thật sự là quá liều lĩnh.”

“Thôi thôi, đến thì cũng đến rồi, anh xem đứa bé thế nào đã… Biết trước là vì chuyện này mà kêu anh đến đây thì anh đã không đến rồi.”

Dư Tri Hạ giả vờ như không nghe thấy những lời đó, đợi anh ấy nói xong vài giây rồi mới tự nhiên bước ra, nhẹ nhàng nói: “Anh đến rồi à.”

Anh trai Cố Tĩnh Nghiên, tên là Cố Hành Tàng, nghe thấy tiếng Dư Tri Hạ thì lập tức giả bộ như chưa nói gì, quay đầu lại đáp: “Hôm nay đến hơi muộn.”

Nhưng vừa quay đầu lại, ánh mắt anh không thể không nhìn vào Tiểu Bố Bố đang được ôm.

May mắn là Tiểu Bố Bố không hiểu những lời người lớn vừa nói, tính cách cũng không sợ người lạ, cậu chỉ tò mò nhìn người đàn ông trước mặt.

Cậu nhìn thẳng vào Cố Hành Tàng, ánh mắt ngây thơ, đôi lông mi cong vυ't như chiếc quạt nhỏ chớp chớp.

Cố Hành Tàng nhìn cậu bé, kinh ngạc vì đứa trẻ này lại xinh đẹp đến vậy, chẳng có vẻ gì là có khuyết tật cả.

Làn da cậu bé rất trắng, mặc đồ màu vàng nhạt, trông cực kỳ giống một chiếc bánh bao nhân trứng sữa mềm mại, nhìn rất mềm và rất muốn nhéo một cái.

Cố Hành Tàng cũng không biết nên nói gì, đây là cục bột bánh bao sữa từ đâu tới vậy, quá sức đáng yêu, thật sự là đáng yêu chết mất.

Tác giả có lời muốn nói:

Bố Bố: Lập tức bắt lấy anh ta.