Nhưng nhận nuôi một đứa trẻ không khó bằng việc giải thích chuyện này với hai bên gia đình.
Dư Tri Hạ và Cố Tĩnh Nghiên đã kết hôn nhiều năm, việc nhận nuôi một đứa con vốn không có gì lạ.
Nhưng Tiểu Bố Bố trông không giống một đứa trẻ bình thường.
Mái tóc màu hồng nhạt đã đủ gây chú ý, vẻ ngoài tinh xảo lại quá mức nổi bật, điều quan trọng nhất là cậu bé không nói được tiếng người.
Đã nuôi hai tháng, chỉ nói được những từ ngữ riêng của mình, những tiếng kulala kỳ quặc, ngay cả ba ba cũng không gọi được.
Mái tóc hồng có thể viện cớ là do dị tật gen bẩm sinh để qua mắt mọi người, nhưng việc không nói được tiếng người là điều khó giải thích nhất.
Nhà họ Cố và nhà họ Dư chưa chắc đã chấp nhận việc họ nhận nuôi một “Đứa trẻ câm”, vì vậy khi chưa chắc chắn, họ không dám công khai sự tồn tại của Cố Bố Bố.
Nhưng cứ kéo dài như vậy cũng không phải là cách, sắp đến Tết rồi, đến lúc đó thế nào cũng không giấu được.
Vì sớm muộn gì cũng phải nói thật, họ quyết định bắt đầu từ nhà họ Cố, từng bước thuyết phục.
Họ không định nói ra sự thật về thân thế của cậu bé, vì chuyện này quá khó tin, họ cũng sợ cậu bé bị đưa đi nghiên cứu.
Vì không thể nói thẳng với cha mẹ, Cố Tĩnh Nghiên định bụng thuyết phục anh trai mình trước, để anh ấy giúp đỡ nói chuyện với người lớn trong nhà.
Vì Tiểu Bố Bố với bộ dạng này không thể ra ngoài, hôm nay họ đã mời anh trai của Cố Tĩnh Nghiên đến nhà.
Sau khi thay quần áo xong, Dư Tri Hạ ôm cậu bé đi chải tóc và rửa mặt.
Mái tóc xoăn hồng nhạt mềm mại, hơi rối sau giấc ngủ, chỉ cần chải sơ qua là lại vào nếp ngay ngắn.
Rõ ràng đã hơn hai tháng trôi qua, nhưng họ vẫn thường xuyên bị vẻ ngoài đáng yêu của cậu bé làm choáng váng – sao lại có thể đáng yêu đến vậy, cứ như nhân vật hoạt hình bước ra từ đời thực.
Điện thoại của Cố Tĩnh Nghiên rung lên, anh cầm lên xem: “Anh trai anh đến rồi, anh xuống trước đây.”
Dư Tri Hạ nói: “Ừ, em sẽ đưa Bố Bố xuống ngay.”
Cũng coi như là có nhiệm vụ quan trọng, Dư Tri Hạ cố ý chọn cho cậu bé một bộ quần áo thật đáng yêu.
Bên trong là áo cổ lọ màu vàng nhạt, bên ngoài khoác một chiếc áo gile trắng viền vàng. Áo gile in hình hoạt hình lớn, kiểu dáng rộng rãi thoải mái.
Làn da trắng nõn mềm mại của Tiểu Bố Bố rất hợp với màu vàng nhạt. Màu vàng nhạt vốn đã mang lại cảm giác ấm áp, cộng thêm vẻ đáng yêu của Tiểu Bố Bố, khiến cậu bé trông như một chiếc bánh bao sữa mềm mại.
Dư Tri Hạ tìm một chiếc mũ cùng họa tiết đội lên cho cậu bé, giấu toàn bộ mái tóc hồng nhạt vào trong, không để lộ một sợi tóc nào.
Tiểu Bố Bố ngoan ngoãn để Dư Tri Hạ chăm sóc mình. Sau khi xong xuôi, cậu ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt với Dư Tri Hạ.
Đôi mắt trẻ thơ sạch sẽ, trong veo, ướŧ áŧ, mang vẻ ngây thơ vô tội khiến người ta xao xuyến.
Dư Tri Hạ cúi xuống véo nhẹ má cậu bé, thật sự giống như bánh bao sữa vậy, vừa đáng yêu vừa muốn cắn một cái.
Dư Tri Hạ nhéo vài cái rồi nói: “Bố Bố, lát nữa chúng ta sẽ gặp bác. Con đã từng gặp bác ở bể cá rồi. Nên lát nữa đừng sợ nhé, ba ba sẽ luôn ở bên con.”
Đây là lần đầu tiên cậu bé được người ngoài nhìn thấy, Dư Tri Hạ không biết phản ứng của anh trai Cố Tĩnh Nghiên sẽ như thế nào, nhỡ đâu anh ấy sợ hãi hoặc khóc lóc thì cũng không biết làm sao, nên anh trấn an cậu bé trước.
Tiểu Bố Bố có thể hiểu được phần nào lời anh nói, tuy không hiểu rõ bác là gì, nhưng cậu hiểu đó là ý tốt.
Cậu gật đầu, đáp: “Kulala!”
Đây là câu mà Bố Bố thường nói, không có nghĩa cụ thể nào, chỉ là một phản ứng theo thói quen, có thể dùng trong mọi tình huống.
Hệ thống lúc này nhắc nhở cậu bé: [Bố bố, lát nữa phải thể hiện thật tốt nhé, phải khiến bác khen cậu đáng yêu.]
Tiểu Bố Bố không nói được tiếng người, không thể nói chuyện với người lớn, nhưng cậu có thể giao tiếp với hệ thống bằng một dạng sóng điện não nào đó, không cần mở miệng mà vẫn có thể trao đổi thông tin.