[Mục tiêu: Trở thành bá chủ đáng yêu của thế giới!]
[Nhiệm vụ hôm nay: Làm nũng đòi người lớn ôm (Chưa hoàn thành)]
[Bố Bố, dậy thôi!]
[Gần trưa rồi, cậu không thể ngủ nướng nữa, dậy nhanh lên!]
Tiếng thúc giục không ngừng của hệ thống đánh thức Cố Bố Bố đang còn say giấc nồng.
Giữa chiếc giường lớn mềm mại, một cục nhỏ nhô lên từ từ nhúc nhích, rồi một cái đầu nhỏ màu hồng nhạt từ trong chăn ló ra.
Cố Bố Bố dụi dụi mắt, rõ ràng là còn buồn ngủ, lẩm bẩm mơ màng: “Kulala…”
Hệ thống: [Hoàn thành nhiệm vụ và tích lũy đủ điểm đáng yêu, cậu sẽ mở khóa được khả năng nói tiếng người, không chỉ nói được mỗi “kulala” nữa!]
Hệ thống: [Mau tỉnh táo lại rồi đi hoàn thành nhiệm vụ đi!]
Mặc cho hệ thống đầy năng lượng thúc giục, Cố Bố Bố vẫn còn ngái ngủ, cậu còn ngáp một cái rõ to.
Mái tóc xoăn màu hồng nhạt của cậu rối bù xù sau một giấc ngủ, đôi bàn tay mũm mĩm dụi dụi mắt, khi tay vừa buông xuống, một khuôn mặt trắng trẻo, mịn màng và xinh xắn hiện ra.
Cậu trông khoảng hai ba tuổi, đôi mắt đen láy to tròn, long lanh như chứa nước. Làn da trắng nõn mềm mại, khuôn mặt như kẹo bông gòn, mềm mại đáng yêu.
Điều thu hút nhất vẫn là mái tóc xoăn màu hồng nhạt, cậu cứ ngồi như vậy trên giường, vừa đáng yêu vừa mơ màng, như một tiểu tinh linh lạc xuống trần gian, ngọt ngào như một thiên thần trong truyện cổ tích.
Tiểu Bố Bố cố gắng đứng dậy, nhưng tay chân vẫn chưa nghe lời.
Vừa nhấc được một chân, cậu đã loạng choạng rồi ngã nhào xuống giường, mặt úp vào nệm.
Cậu chỉ mới biến thành người gần đây, vẫn chưa quen với cơ thể mình, nên việc té ngã là chuyện thường xuyên.
May mắn thay, đúng lúc đó, một đôi tay to ôm lấy cậu.
Giọng của Dư Tri Hạ vang lên từ phía trên: “Bố Bố dậy rồi à?”
Thân hình nhỏ bé mềm mại của cậu nhanh chóng được bế lên.
Khi Tiểu Bố Bố ngẩng lên và thấy Dư Tri Hạ, cậu liền nở nụ cười, khua khua đôi chân mũm mĩm, mắt cong lại: “Kulala!”
“Lại là “kulala” à, bao giờ con mới biết nói chuyện đây? Phải gọi là “ba ba”, “ba —— ba ——” chứ.”
“Kulala!”
“… Được rồi, đến giờ dậy rồi, ba ba mặc quần áo cho con, lát nữa chúng ta sẽ đi gặp bác.”
Hai tháng trước, Tiểu Bố Bố vẫn còn là một con khủng long sáu cạnh mũm mĩm.
Sống trong một bể cá cảnh lớn sang trọng, mỗi ngày cậu chỉ ngẩn ngơ, làm vẻ đáng yêu rồi bơi vòng vòng, ăn xong thì ngủ và thổi bong bóng.
Nhưng một ngày nọ tỉnh dậy, cậu không chỉ biến thành một đứa trẻ mà còn bị trói buộc với một “Hệ thống chế tạo trẻ con” kỳ lạ.
Hệ thống giao một nhiệm vụ vô cùng to lớn: biến Tiểu Bố Bố thành bá chủ đáng yêu của thế giới và biến loài khủng long sáu cạnh thành thú cưng được yêu thích nhất.
Trước nhiệm vụ này, Tiểu Bố Bố chỉ ngơ ngác, hoàn toàn ngây thơ.
Cậu thậm chí còn chưa biết nói, hoàn toàn không hiểu gì về thế giới loài người.
Chỉ biết rằng mình cần hoàn thành các nhiệm vụ hàng ngày mà hệ thống giao để kiếm điểm đáng yêu.
Khi số điểm này đạt đến một mức nhất định, cậu sẽ mở khóa được các khả năng khác nhau.
Khả năng cậu muốn mở khóa nhất lúc này là nói tiếng người.
Nhưng điều này đòi hỏi 5000 điểm đáng yêu, mà từ khi biến thành người đến giờ, cậu mới chỉ tích lũy được 4000 điểm.
Trong lúc Dư Tri Hạ đang thay quần áo cho Cố Bố Bố, Cố Tĩnh Nghiên như một cơn gió chạy vào, hỏi: “Anh trai anh sắp đến rồi, Bố Bố ổn chứ?”
Dư Tri Hạ trả lời: “Chờ một lát, sắp xong rồi.”
Cố Tĩnh Nghiên và Dư Tri Hạ chính là người giám hộ loài người của Cố Bố Bố.
Buổi sáng khi mà cậu biến thành người đã khiến hai người họ vô cùng kinh hãi.
Một “chú cá” được nuôi dưỡng bao năm nói biến thành người là biến thành người, còn muốn làm con của họ, ai mà dễ dàng chấp nhận được?
Tiếng hét kinh hoàng lúc đó suýt nữa thì làm tốc mái nhà.
Cũng may sau đó họ đã chấp nhận điều kỳ diệu khó tin này, quyết định nhận nuôi cậu bé, nghiêm túc học cách trở thành những bậc phụ huynh tốt.