Bé Con Làm Nũng Có Số Mệnh Tốt Nhất

Chương 4

Đối diện với người lạ, Tiểu Bố Bố không hề sợ hãi, thậm chí nhìn thẳng vào mắt Cố Hành Tàng mà không hề né tránh.

Cố Hành Tàng cũng đứng im, đây là lần đầu tiên anh bị một đứa trẻ trông chỉ khoảng hai ba tuổi làm cho đứng hình vì quá đáng yêu.

Dư Tri Hạ ôm Tiểu Bố Bố đến gần hơn, cậu bé lại càng mạnh dạn, trực tiếp đưa tay nắm chặt cà vạt của Cố Hành Tàng.

Miệng cậu bé phát ra những âm thanh kỳ lạ: “Kuku, kuku!”

Đã biết người lạ này là “Bác”, Tiểu Bố Bố muốn thu hút sự chú ý của bác. Một đứa trẻ thì có ý xấu gì, chỉ là muốn được khen ngợi thôi.

Cũng may là cậu không biết nói, nếu không chắc chắn sẽ nói thẳng ra những lời như “Nhanh lên khen con đáng yêu đi”.

Dư Tri Hạ kéo tay cậu bé lại: “Không được, Bố Bố không được kéo…”

Định nói không được kéo cà vạt của bác, nhưng vừa rồi nghe được Cố Hành Tàng nói về chuyện này, Dư Tri Hạ liền dừng lại, lời này từ anh nói ra không thích hợp, liền nhìn sang Cố Tĩnh Nghiên.

Cố Tĩnh Nghiên hiểu ý, bế cậu bé từ trong lòng Dư Tri Hạ sang, nói: “Bố Bố không được kéo cà vạt của bác, cà vạt của bác bị con làm lệch rồi kìa.”

Nghe được cách xưng hô bác, Cố Hành Tàng cuối cùng cũng hoàn hồn.

Tuy nhiên, anh không nói gì để phản đối, chỉ chậm rãi nói một câu: “Cũng gan đấy, trông cũng được.”

Cố Tĩnh Nghiên nhíu mày.

Cũng được? Với ngoại hình này mà chỉ nói là cũng được?

Khi nhìn thấy Tiểu Bố Bố lúc mới ra, Cố Tĩnh Nghiên đã bị vẻ ngoài đáng yêu của cậu bé làm đốn tim, cũng rất tự nhiên mà nghĩ đến bánh bao sữa, trắng trẻo mềm mại, rất muốn nhéo một cái.

Còn nghĩ thầm cậu bé này còn làm khủng long sáu cạnh gì nữa, cậu bé nên làm một chiếc bánh bao sữa thì hơn.

Cố Tĩnh Nghiên giơ Tiểu Bố Bố lên trước mặt Cố Hành Tàng: “Anh bảo cái này là cũng được á? Anh nhìn kỹ xem, đáng yêu chết đi được có biết không? Anh không muốn có một đứa cháu trai đáng yêu như vậy sao?”

Tiểu Bố Bố ngoan ngoãn được ôm, khoảng cách với bác rất gần, cậu cũng không sợ, chớp đôi mắt to tròn ướŧ áŧ, bắt đầu phát ra ánh sáng vô tội.

Vẻ ngoài mềm mại, ngọt ngào như vậy, cộng thêm đôi mắt ngây thơ đáng thương, dễ dàng làm mềm lòng người.

Trong lòng Cố Hành Tàng cũng nghĩ như vậy, thật sự là đáng yêu chết đi được, sao lại có thể đáng yêu như thế chứ.

Nhưng những lời cứng nhắc vừa nói ra chưa được bao lâu, anh không muốn tự vả mặt mình nhanh như vậy, chỉ có thể cố gắng nhịn xuống, không muốn nói ra sự thật.

Lúc này, giọng hệ thống vang lên trong đầu Cố Bố Bố: [Bố Bố, nhanh lên làm nũng với bác, bảo bác ôm cậu một cái, khen cậu đáng yêu!]

Nghĩ đến việc này liên quan đến việc mình có biết nói chuyện hay không, Tiểu Bố Bố vội vàng vươn hai tay về phía Cố Hành Tàng, làm ra vẻ muốn được ôm.

Cậu còn lắc lư chân, toàn thân nhún nhảy, giọng nói mềm mại: “Kuku……Kulala!”

Hệ thống: [Nhiệm vụ hàng ngày: Nũng nịu đòi người lớn ôm (Đã hoàn thành)!]

Hệ thống: [50 điểm đáng yêu đã nhận!]

Hệ thống: [Tổng số điểm đáng yêu hiện tại là 4050 điểm, còn thiếu 950 điểm nữa là mở khóa được gói quà tân thủ, hãy tiếp tục cố gắng!]

Mặc dù Cố Hành Tàng hoàn toàn không hiểu Tiểu Bố Bố đang nói gì, nhưng ai có thể từ chối một em bé đáng yêu đang muốn được ôm chứ.

Khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, anh cảm thấy mình như bị mê hoặc, rất tự nhiên mà đưa tay ra, muốn bế cậu bé.

Nhưng Cố Tĩnh Nghiên nhanh hơn một bước, ôm Tiểu Bố Bố về lại, không để Cố Hành Tàng chạm vào cậu bé.

— Mái tóc xoăn hồng nhạt của cậu bé chỉ được giấu dưới mũ, nhỡ đâu bị lộ ra thì không hay.

Cố Hành Tàng hụt hẫng, vội vàng bỏ tay xuống, sau đó xấu hổ nhưng vẫn giữ phong độ đút tay vào túi quần, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Nhưng để che giấu sự xấu hổ của mình, anh chỉ có thể nói về Tiểu Bố Bố: “Chỉ tiếc là không biết nói.”

Tiểu Bố Bố vừa vặn nghe hiểu, ngẩng đầu nhìn Cố Hành Tàng: “Kuku!”