Kiếm Cửu U!
Thật sự là kiếm Cửu U!
Kiếm Cửu U, thần kiếm xếp hạng nhất, theo truyền thuyết thì có thể gϊếŧ thần.
[Oa, thanh kiếm này thật bá khí!]
Kiếm Cửu U quả nhiên là thần kiếm, thân kiếm toàn màu trắng bạc, trên thân kiếm chạm khắc một loại hoa văn nhỏ không rõ tên, toàn thân tỏa ra hàn khí màu trắng, khiến người ta không khỏi rùng mình, như mang theo khí thế hủy thiên diệt địa, ngay cả khi bây giờ bẩn thỉu nằm trên mặt đất cũng không thể che giấu được sự sắc bén, trông vô cùng lạnh lùng.
Cậu nhìn người nửa sống nửa chết trước mắt, thanh kiếm này hẳn là của hắn.
Nhưng rất nhanh sẽ là của cậu!
[Hihi, thật hợp với khí chất của ta]
Mặc Linh Nguyệt: "…"
Cố Diệp Phong cũng không để ý đối phương không trả lời cậu, dù sao người ta sắp chết rồi, cũng không thể yêu cầu quá nhiều, nói không chừng người ta căn bản không còn sức để trả lời cậu đó.
Cậu giả vờ không thấy thanh kiếm mà chậm rãi đi đến bên người đang nằm rồi ngồi xuống, vẻ mặt bi thương đỡ người kia dựa vào người mình, giọng nói mang theo đau buồn, như thể người bị thương nặng như vậy là người quan trọng nhất của cậu vậy: "Ngươi không sao chứ? Cần ta giúp gì không?"
[Thiếu niên, mau mau dặn dò di ngôn rồi đi đi!]
Mặc Linh Nguyệt vẫn không trả lời mà chỉ nhìn chằm chằm Cố Diệp Phong, trong mắt không có chút gợn sóng nào, hai người nhìn nhau không nói lời nào, ngay cả gió cũng không có, thế giới trở nên tĩnh lặng một cách kỳ lạ.
Vài phút trôi qua, người trong lòng cậu nhìn cậu không có bất kỳ động tĩnh gì, ngay cả mắt cũng không chớp một cái, như thể đã chết rồi vậy nhưng Cố Diệp Phong biết là không, bởi vì người trong lòng cậu vẫn còn thở.
Cố Diệp Phong: "…"
[Sao hắn vẫn chưa chết vậy, bị thương như vậy rồi mà vẫn không chết? Không biết ta giả vờ không đỡ vững tay làm hắn ngã một cái thì có chết nhanh hơn không?]
Mặc Linh Nguyệt: "…"
Không được rồi, đỡ như vậy hơi khó chịu, Cố Diệp Phong đỡ người kia dựa vào tảng đá bên cạnh ngồi cho thoải mái.
Cậu nhìn người sắp tắt thở nhưng cứ không tắt thở, lại nhìn thanh kiếm Cửu U trên mặt đất, cuối cùng lại nhìn bãi cỏ xanh mướt trước mặt.
Sau đó đưa tay nhặt thanh kiếm lên.
Khóe miệng Mặc Linh Nguyệt nhếch lên một nụ cười chế giễu, cuối cùng cũng không giả vờ nữa rồi sao?
Ai ngờ người trước mặt không gϊếŧ hắn, mà cầm kiếm đào bới thứ gì đó trên mặt đất.
Mặc Linh Nguyệt nhíu mày, nhìn người đang đào linh thảo mà vô cùng khó hiểu, linh thảo đó ở đâu cũng có, chẳng có tác dụng gì, cuối cùng không nhịn được lên tiếng: "Ngươi đang làm gì vậy?"
Giọng nói khàn khàn, như thể đã lâu không mở miệng nói chuyện.
"Á?", Cố Diệp Phong đang đào hăng say nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu lên ngơ ngác, một giây sau mới phản ứng lại được là người bên cạnh đang nói chuyện với cậu.
Cố Diệp Phong nở một nụ cười dịu dàng và thương hại, giải thích: "Ta thấy linh thảo vừa rồi bị ngươi đè gãy, thật đáng thương nên ta đào nó lên để trồng lại bên bờ nước, như vậy nó mới có thể sinh trưởng tốt hơn."
[Cha đang đào huyệt cho con đấy]
Mặc Linh Nguyệt: "…"
Một lần nữa lại chìm vào im lặng, chỉ còn tiếng Cố Diệp Phong chuyên tâm đào hố, vừa đào vừa đánh giá người trên mặt đất, xem độ dài và rộng của hố đã đủ chưa.
Đào khoảng nửa giờ, cuối cùng cũng đào được một cái hố đủ để chôn người.
Mặc Linh Nguyệt nhìn cái hố được đào riêng cho hắn trước mắt, lại nhìn đôi mắt đầy mong đợi của người kia, khóe miệng hơi giật giật, có lẽ là không muốn cho cậu như ý, có lẽ là không muốn đối phương dễ dàng có được thanh kiếm của hắn, hắn chưa bao giờ muốn sống như lúc này.