Khi Đại Lão Max Cấp Xuyên Thành Thánh Phụ

Chương 6

Mặc Linh Nguyệt không còn ngồi im lặng nữa mà khó khăn lấy đan dược trong lòng ra nuốt vào, vết thương trên người hắn liền lành lại ngay trước mắt.

Cố Diệp Phong trợn tròn mắt, trên mặt vẫn mang vẻ thánh thiện, nở một nụ cười giả tạo: "Ngươi không sao chứ? Thật là quá tốt!"

[Không phải chứ, ta đã đào xong huyệt rồi, ngươi nói không chết là không chết sao?]

[Chết tiệt, vậy thì chẳng phải là nửa ngày nay lão tử làm vô ích sao?]

Mặc Linh Nguyệt cũng nở một nụ cười giả tạo: "Ừm, đa tạ đạo hữu quan tâm, tại hạ đã không sao rồi."

Hừ!

Lần này hẳn là không giả vờ được nữa rồi chứ? Ra tay đi.

Cố Diệp Phong nở một nụ cười chân thành (gượng ép): "Vậy thì ta yên tâm rồi, không cần cảm ơn, ta cũng chẳng giúp được gì."

Ban đầu cậu có thể giúp, giúp đào huyệt cũng coi là giúp mà! Vấn đề là bây giờ người này không chết được, vậy thì cái hố này cũng vô dụng.

Cố Diệp Phong nhìn xung quanh, phát hiện ngoài bãi cỏ xanh mướt này ra, những nơi khác vẫn là những loại cây kỳ quái, cậu dựa theo kích thước của hố chọn một mục tiêu rồi chạy tới, đào một bông hoa màu đỏ tươi cực lớn lên, sau đó bê vào hố.

Đã đào rồi thì không thể lãng phí!

Mặc Linh Nguyệt mặt đờ đẫn, nhìn bông hoa đỏ tươi trước mắt, trừng to mắt, vô thức lùi lại một chút, cố gắng tránh xa bông hoa đỏ.

Nhưng hắn bị thương quá nặng, viên đan dược vừa rồi chỉ chữa lành vết thương ngoài, còn vết thương trong thì không có tác dụng gì, cho nên dù muốn tránh cũng không có sức.

Nụ hoa đỏ tươi đã nở rộ khi Cố Diệp Phong đào lên, để lộ ra một hàng răng nanh khủng khϊếp ở giữa, trong răng còn nhỏ giọt chất lỏng màu trắng bạc, bông hoa tự đung đưa, bay lơ lửng trong không trung.

Cố Diệp Phong nghi hoặc nhìn động tác lùi lại của Mặc Linh Nguyệt, cậu tiếp tục trồng hoa xuống, rồi dùng kiếm lấp đất lại mà không hề phát hiện ra bông hoa trên đỉnh đầu cậu đang ngày càng gần cậu.

Ngay khi Mặc Linh Nguyệt chuẩn bị lên tiếng nhắc nhở, chất lỏng của bông hoa đã nhỏ xuống đỉnh đầu Cố Diệp Phong.

Trời mưa rồi sao?

Cố Diệp Phong ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, kết quả là nhìn thấy cái miệng lớn mở ra trên đỉnh đầu.

Cố Diệp Phong: "!!!"

[Chết tiệt! Không chỉ cỏ thành tinh, mà hoa cũng thành tinh rồi!!!]

Mặc Linh Nguyệt: "…"

Bông hoa đỏ khổng lồ trong nháy mắt Cố Diệp Phong ngẩng đầu lên một cách ngơ ngác đã hung hăng cắn xuống, hoàn toàn không cho Cố Diệp Phong thời gian phản ứng.

Trước mắt Cố Diệp Phong tối sầm lại, cậu bị cắn mất hơn nửa người vào trong.

Thật sự là hơn nửa người, nó trực tiếp cắn đến thắt lưng cậu, phần còn lại bị cánh hoa che khuất, như thể cả người bị cắn vào trong vậy.

Bông hoa đó rất lớn, khi còn là nụ chỉ to bằng vài cái đầu người, còn khi nở rộ thì to bằng một cái bàn.

Mặc Linh Nguyệt: "…"

Khi cắn, bông hoa dùng rất nhiều lực, Mặc Linh Nguyệt còn nghe thấy tiếng răng rắc, hắn đoán là xương của đối phương đã bị gãy rồi.

Chỉ là, không biết nên nói gì cho phải.

Hắn đã chết nhiều lần như vậy, đã được tái sinh nhiều lần như vậy, chưa có lần nào vô lý như lần này.

Tất nhiên, cũng chưa từng thấy người nào ngu ngốc như vậy.

Nhưng đợi đến khi bông hoa đỏ lớn này ăn xong người đó thì người tiếp theo sẽ là hắn rồi.

Đây vẫn là lần đầu tiên có người cùng hắn chết.

Hừ!

Trong lúc hắn đang tự giễu cợt, bi thương trong lòng thì một giọng nói vang lên.