Khi Đại Lão Max Cấp Xuyên Thành Thánh Phụ

Chương 4

Cố Diệp Phong: "!!!" Không phải chứ, sao đám cỏ này lại thế này!

Cố Diệp Phong nhìn chằm chằm vào mảnh đất trơ trọi, trừng to mắt, tôi sai rồi, tôi không chơi nữa, cỏ ơi, mau quay lại đây!

Nhưng đám cỏ không quan tâm đến tiếng gọi trong lòng cậu, chúng kiên quyết không ló đầu ra, Cố Diệp Phong đợi rất lâu cũng không đợi được đám cỏ mọc lại.

Thì, rất tức!

Nhưng tức cũng vô dụng, đám cỏ không thể quay lại được, Cố Diệp Phong chỉ có thể dựa vào trí nhớ trước đó mà từ từ đi về hướng đó.

May là vực đáy không có gì quanh co, diện tích cũng không lớn lắm, đám cỏ màu đỏ sẫm đó dường như chỉ mọc ở khu vực đó, cỏ ở những nơi khác tuy màu sắc cũng trông kỳ lạ nhưng không bị tấn công nữa.

Cố Diệp Phong đi được mười mấy phút thì nhìn thấy một vật thể lạ không phù hợp với vực đáy nằm trên mặt đất, đám cỏ bên cạnh xanh mướt, bình thường hơn nhiều.

Mà vật thể lạ đó dường như là một con người, hơn nữa còn là người đang thở.

Mắt cậu sáng lên, cậu liền đứng tại chỗ chỉnh lại y phục và biểu cảm, xác định y phục của mình trắng bay chỉnh tề, hoàn toàn là dáng vẻ của một thánh nhân rồi mới tăng tốc đi tới.

Đau quá, muốn chết quá đi mất…

Tại sao lại không chết được chứ…

Cho dù có chết đi cũng chỉ là đầu thai chuyển kiếp, lại trải qua một lần nữa thôi.

Hồn thân của Mặc Linh Nguyệt là máu nằm trên mặt đất, mở to mắt nhìn bầu trời, trong mắt trống rỗng, không có bất kỳ gợn sóng nào, bầu trời xám xịt không thấy điểm cuối như trái tim trống rỗng của hắn, không nhìn thấy một tia sáng nào.

"Đạo hữu, ngươi không sao chứ?", ngay khi Mặc Linh Nguyệt chuẩn bị nhắm mắt lại, bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói nhẹ nhàng, trong giọng nói mang theo sự lo lắng.

Hắn nhìn về hướng phát ra tiếng nói, người tới một thân y phục trắng muốt như tiên lạc vào trần thế, mày như họa, tóc được buộc nửa bằng dây buộc tóc sau đầu, dáng vẻ vô cùng thánh khiết.

Y phục màu trắng cực kỳ nhã nhặn, chỉ có viền áo và gấu áo thêu hoa văn màu tím nhạt như đang chảy, không chú ý nhìn thì căn bản không thấy.

Người tới thấy hắn nhìn mình liền nở một nụ cười e thẹn, thuần khiết.

Khuôn mặt tinh xảo không hề có chút công kích nào, mà là cảm giác ấm áp như ánh nắng chiếu vào người, trong thế giới đầy điên cuồng này, dường như là sự ấm áp duy nhất, khiến người ta không khỏi hướng tới.

Nếu không phải trời sinh hắn có khả năng đọc tâm thuật, có thể nghe thấy tiếng lòng của cậu thì ngay cả hắn cũng sẽ nghĩ như vậy.

[Ui chao! Xem ta phát hiện ra cái gì này? Một tiểu đáng yêu lạc đàn! Người này trông có vẻ giàu có thế này, nếu hắn chết thì ta nhặt đồ thừa chắc không sao đâu nhỉ? Dù sao sinh không mang theo, chết không mang đi mà.]

Mặc Linh Nguyệt mắt hơi cụp xuống, che giấu sự chế giễu trong mắt.

Đây chính là bản chất con người.

Người nằm trên mặt đất dính máu toàn thân, khuôn mặt bẩn thỉu không nhìn rõ dung mạo, mơ hồ có thể thấy đối phương mặc áo xanh nhưng gần như đã bị máu nhuộm đỏ, thảm đến mức không thể thảm hơn, ngay cả hơi thở cũng nhẹ đến mức gần như không nghe thấy, như thể giây tiếp theo sẽ tắt thở.

Cố Diệp Phong thấy người kia sắp chết liền cố gắng tỏ ra lo lắng, một lần nữa tiến lên một bước, kết quả là chân giẫm phải thứ gì đó cứng ngắc, cậu cúi đầu nhìn, sau đó mắt sáng lên.