Nhật Ký Chăm Sóc Thái Tử Bệnh Kiều Ốm Yếu

Chương 24: Nói chuyện với Trần thái phó (2)

"Điện hạ chỉ cần ngồi yên, bọn họ nào dám đến gần xem xét?" Trần thái phó nghĩ, chỉ cần thần trí Thái tử tỉnh táo, lời lẽ minh mẫn, thì những chuyện khác không còn là vấn đề.

Nhưng đôi môi mỏng tái nhợt của Thái tử chỉ thốt ra hai chữ: "Không gặp."

"Điện hạ!"

Trần thái phó sốt ruột đến mức đứng bật dậy, dằn từng chữ: "Năm hết Tết đến, Tề vương và Việt vương sắp trở về kinh chúc Tết, dù đất phong của họ xa xôi, nhưng trong tay vẫn nắm binh quyền. Nếu phát hiện Đông Cung có dấu hiệu bất thường mà sinh lòng tranh đoạt ngôi vị ngài sẽ ứng phó thế nào? Trong cung còn có Lục hoàng tử, Thất hoàng tử, tuy còn nhỏ nhưng rất được Hoàng thượng sủng ái, Lệ tần cũng sắp lâm bồn vào cuối năm..."

Thái tử quay mặt đi, đôi môi mím chặt như lưỡi dao, không thốt một lời.

Trần thái phó bất đắc dĩ ngồi xuống bên giường, nhìn Thái tử rồi cất giọng nghiêm nghị: "Hay là điện hạ đã quên đi hai mươi năm qua ngày đêm vất vả không dám lơi là chỉ để gây dựng đại nghiệp rồi? Quên đi phản tặc tiền triều vẫn còn chiếm cứ Ứng châu, Giang Nhị Châu, quên mất lời thề năm xưa sẽ thu phục lãnh thổ bị lưu lạc? Quên mất trách nhiệm của bậc Thái tử? Quên mất ý nguyện ngày đầu bước vào triều chính? Quên cả sự kỳ vọng của Tiên hoàng hậu dành cho ngài?"

Hai mắt đang khép hờ của Thái tử chợt bật mở, ánh mắt sắc bén quét thẳng về phía Trần thái phó, nghiến răng gằn từng chữ: "Đừng nhắc đến mẫu hậu nữa!"

Trần thái phó khựng lại.

Thái tử mạnh tay giật áo choàng lông hạc xuống, hất chăn, loạng choạng bước xuống giường. Trần thái phó đưa tay đỡ lấy nhưng bị hắn gạt ra.

Hắn đi chân trần, chỉ khoác một bộ trung y mỏng manh, bước tới cửa sổ, đẩy cửa, tay run rẩy chỉ về phía bắc hoàng thành, chỉ về Thái Sơn – nơi được đồn rằng có thần linh cần ba năm một lần đại tế mới có thể bảo vệ quốc thái dân an, bàn tay hắn run lên: "Ngày mẫu hậu chết thảm dưới lưỡi đao bọn man di vẫn còn đang mang thai đệ đệ hay muội muội của cô. Nhưng cô ở đâu?"

Nỗi đau như dao cứa khiến Thái tử khàn giọng: "Cô Anh châu trị thủy, vì hàng vạn dân lưu lạc mà ngay cả một lần gặp mặt cuối cùng cũng không thể. Giờ đây, Anh châu đã hưng thịnh, nhưng mẫu hậu và đệ muội của bản cung vĩnh viễn không bao giờ quay về nữa. Ngươi nói đại nghiệp có ích gì? Chí lớn có nghĩa lý gì?"

Trần thái phó nghẹn lời, mãi sau mới khẽ nói: "Nhưng điện hạ, ngài không chỉ là nhi tử của Tiên hoàng hậu, mà còn là nhi tử của thiên hạ vạn dân. Hy sinh gia đình nhỏ để bảo vệ thiên hạ lớn, vốn là trách nhiệm của bậc Thái tử. Huống hồ ngài đã báo thù cho Tiên hoàng hậu rồi. Người ở dưới suối vàng cũng không muốn ngài ngày ngày tự trách mà lỡ dở chính sự."

"Hừ. Đến cốt nhục thân thích còn không thể bảo vệ chu toàn thì còn nói gì đến thiên hạ vạn dân? Kẻ thực sự sát hại mẫu hậu cô vẫn chưa trừng phạt thích đáng." Giọng Thái tử lạnh lùng như băng, cổ họng chợt dâng lên vị tanh ngọt của máu. Hắn siết chặt nắm tay, gắng gượng nuốt xuống, khớp xương nổi gồ, gân xanh hằn rõ.