Từ sáng sớm sau khi Tống Tri Ý rời đi, Thái tử cũng đã thức dậy. Hắn vẫn yếu ớt tựa vào mép giường, mái tóc đen dài chưa buộc, tùy ý buông xuống.
Ánh sáng tuyết trắng ngoài cửa sổ chiếu lên một bên gương mặt hắn, đẹp như ngọc, nhưng trên gương mặt dường như được trời cao ưu ái ấy lại luôn lạnh lẽo, trầm mặc, chẳng có biểu cảm gì, phảng phất một vẻ u tối khó lường.
Trần thái phó nghe tin, vội vã vào cung thăm nom thì bắt gặp cảnh tượng này. Ông ấy tiến lên gần, cẩn thận gọi một tiếng: "Điện hạ?"
Lúc này Thái tử mới nghiêng mắt, thoáng liếc nhìn lão nhân trước mặt, ánh mắt rơi xuống đôi giày đen dính chút tuyết còn sót lại của ông ấy, nhàn nhạt nói: "Ngươi lớn tuổi rồi, lần sau ngồi kiệu đi kẻo ngã đấy."
Trần thái phó nghe vậy, chòm râu trắng khẽ động, trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng thả lỏng, ông ấy cung kính chắp tay, chân thành nói: "Chỉ cần thấy điện hạ vẫn khỏe mạnh, dù có chạy đứt chân, lão thần cũng cam tâm tình nguyện."
Thái tử không đáp, chỉ chậm rãi khép mắt.
Trần thái phó cẩn thận kiểm tra tình trạng của hắn, cúi người kéo chăn lên chặt lại, sau đó lấy chiếc áo choàng lông hạc trên giá gỗ hoàng lê khoác lên vai hắn, vừa làm vừa hỏi: "Uống thuốc chưa?"
Giọng Thái tử lãnh đạm: "Uống hay không cũng có khác gì."
Hắn biết, thân thể này đã bệnh đến mức vô phương cứu chữa. Thái y viện giờ cũng không thể kê ra được phương thuốc mới, mỗi bát thuốc sắc ra chẳng qua cũng chỉ là chút canh dưỡng thần có thêm dược liệu bổ, để hắn không phát điên mà thôi.
Trần thái phó im lặng một lúc, cuối cùng vẫn lên tiếng khuyên nhủ: "Dù sao uống vẫn tốt hơn không uống. Huống hồ, điện hạ đã tỉnh lại, đó là dấu hiệu bệnh tình chuyển biến tốt. Bọn họ vẫn đang nghiên cứu phương thuốc mới, chỉ cần chữa đúng bệnh, nhất định sẽ có cách."
Thái tử không trả lời.
Trần thái phó đã quen với sự lạnh nhạt của hắn từ sau khi trọng thương, ông ấy ngồi xuống nói: "Nghe nói tối qua điện hạ lại cãi nhau với Hoàng thượng? Việc hôn sự này là do lão thần đề xuất, cũng là chuyện bất đắc dĩ. Nếu không, Hoàng thượng nhất định sẽ chọn người khác làm Thái tử, chuyện này vô cùng bất lợi cho điện hạ. Nếu có giận, xin hãy trút lên lão thần, đừng chọc giận Hoàng thượng nữa. Hơn nữa, dù điện hạ không thích nữ tử nhà họ Tống, cũng nên nhẫn nhịn một chút. Bát tự của nàng ấy hợp với điện hạ nhất, chẳng phải sao? Vừa mới gả vào Đông Cung để xung hỷ, ngài đã tỉnh lại..."
"Xung hỷ?" Thái tử đột nhiên bật cười lạnh lẽo, cắt ngang lời Trần thái phó: "Trận pháp áp chế tâm ma bên ngoài không phải chỉ mới bày một hai ngày, nhưng có hiệu quả sao? Trần thái phó, ngài già rồi, hồ đồ rồi, thế lại còn tin vào những thủ đoạn bẩn thỉu hại người này."
Trần thái phó vô cùng bất lực: "Lão thần đúng là già rồi, nhưng không thể khoanh tay đứng nhìn ngài cứ bệnh tật hôn mê như vậy. Dù có ngày một cao tăng đắc đạo nói phải lấy máu tim làm dẫn, lão thần cũng sẽ tự đâm vào tim, lấy một bát cho ngài uống."
"Được rồi, ngươi đến chỉ để nói những chuyện này à?" Khuôn mặt Thái tử lộ rõ vẻ không kiên nhẫn.
Trần thái phó thở dài, trịnh trọng nói: "Điện hạ, ngài thật vất vả mới tỉnh táo lại, lão thần còn nhiều chuyện muốn nói."
"Ngài đã bệnh suốt một năm, thời cuộc đã thay đổi. Chẳng nói đến triều thần, ngay cả quan viên Đông Cung không nắm rõ tình hình cũng đã bàn tán sau lưng, hoài nghi rằng ngài đã gặp biến cố. Lão thần cùng Lý Thái và vài người thân tín cố sức che đậy, nhưng đây không thể là kế lâu dài. Hơn nữa, tang kỳ của Tiên hoàng hậu đã qua, ngài lại vừa mới thành thân, không còn lý do nào để tiếp tục ẩn mình. Theo lão thần thấy, chi bằng trong thời gian tới, hãy triệu kiến vài quan viên bên ngoài để dẹp yên tin đồn, ổn định lòng người."
Thái tử vô thức nhìn xuống chân phải bị che dưới lớp chăn gấm, bàn tay siết chặt thành nắm đấm: "Bộ dạng của cô hiện tại người không ra người, quỷ không ra quỷ thế này thì làm sao ra mặt?"