Nhật Ký Chăm Sóc Thái Tử Bệnh Kiều Ốm Yếu

Chương 22: Không ngờ Quý phi nương nương lại dễ gần đến vậy.

Tống Tri Ý ngoan ngoãn mỉm cười, rồi ngồi xuống lần nữa. Cung nữ dâng trà nóng, nàng nâng chén trà trong lòng bàn tay, đầu ngón tay lặng lẽ miết theo đường vân trên thành chén, thầm ghi nhớ vị nào là Đức phi, rồi từ lời trò chuyện của họ suy đoán thêm về ba vị còn lại. Khi bọn họ hỏi gì, nàng đều đáp lại đầy đủ, ngoài ra không nói gì thêm, chỉ giữ nụ cười nhẹ trên môi.

Phụ thân từng dạy, nói nhiều tất dễ sai.

Chẳng mấy chốc, Thục phi là người đầu tiên đưa ra lễ gặp mặt, đó là một chuỗi mã não rực rỡ, sáng bóng.

Ba người còn lại thấy vậy cũng lấy ra những lễ vật đã chuẩn bị từ trước.

Tống Tri Ý vội đứng dậy, tự tay nhận lấy, rồi cúi người cảm tạ các vị nương nương.

Như thể họ đã hẹn nhau từ trước, sau khi tặng lễ, ai nấy đều viện cớ có việc trong cung rồi lui xuống.

Điện trở nên yên tĩnh, Dư quý phi lúc này mới đổi nụ cười thành một tiếng thở dài buồn bã, hỏi Tri Ý: "Sáng nay Thái tử có ổn không?"

Tống Tri Ý đoán rằng mấy vị vừa rồi cũng chưa biết chuyện của Thái tử. Nàng khẽ gật đầu: "Nương nương yên tâm, điện hạ vẫn ổn."

"Haizz, đứa trẻ này cũng thật lắm gian truân, tỷ tỷ ta qua đời, tiểu công chúa thất lạc, bản thân thì bệnh tật triền miên, chưa mấy khi được an yên, lại còn bị đích nữ của Ngụy quốc công từ hôn. Tri Ý, trước đây bản cung vẫn lo rằng ngươi cũng sẽ..."

"Không đâu, không đâu!" Tống Tri Ý vội vàng lắc đầu. Thánh chỉ khó trái, nàng nào dám? Nhưng lời này cũng chẳng thể nói thẳng ra, thế nên nàng đành nghĩ cách đáp lại bằng những lời lẽ khéo léo, thể hiện lòng trung thành.

Dư quý phi nhẹ nhàng chấm khóe mắt ươn ướt, nhìn bộ dạng nàng luống cuống giải thích, lại thấy buồn cười, hỏi: "Sau khi Thái tử tỉnh lại, có nói gì với ngươi không?"

Tống Tri Ý mím môi, một số lời vô thức vang vọng trong tâm trí, nhưng sau một thoáng ngập ngừng, nàng chỉ cười nhẹ nhàng đáp: "Điện hạ thân thể yếu nhược, không nói gì nhiều."

Dư quý phi lại tỏ vẻ đã hiểu: "Con bé này, tính tình Thái tử thế nào chẳng lẽ bản cung lại không biết? Chuyện này thật sự khiến ngươi chịu ấm ức rồi, nhưng cũng không còn cách nào khác. Sau này ngươi cố gắng nhẫn nại một chút. Đêm qua, bản cung đã cầu xin Hoàng thượng một ân điển cho ngươi, ba ngày sau cho phép ngươi xuất cung về nhà thăm cha mẹ."

"Về nhà?!" Nụ cười chuẩn mực của Tống Tri Ý lập tức nở rộ như nụ hoa vừa hé trên cành, giọng điệu đầy kinh ngạc và vui mừng: "Tạ ơn Quý phi nương nương!"

Dư quý phi chỉ cười, nói rằng đây là chuyện nhỏ, không đáng nhắc đến. Đợi đến khi trời đã muộn, có thái giám đến truyền lời rằng Hoàng thượng sẽ đến dùng bữa trưa, Tống Tri Ý thức thời xin cáo lui.

Dư quý phi sai người mang đến vài tấm gấm thêu hoa văn vàng mới dệt, lông cáo trắng mịn, cùng nửa sọt quýt tiến cống từ Lĩnh Nam, tất cả đều để nàng mang về.

Tống Tri Ý nhìn quýt mà thèm thuồng, nhưng lại không dám nhận những tấm gấm quý và lông cáo tinh xảo.

"Đứa trẻ ngốc, đây cũng là ý của Hoàng thượng. Sắp Tết rồi, ngươi may vài bộ y phục mới đi, ngoan nào." Giọng nói cưng chiều của Dư quý phi khiến sống mũi Tống Tri Ý bất giác cay cay, nhớ đến mẫu thân, cuối cùng không từ chối nữa.

Trên đường về, Đông Thanh cũng không kìm được mà thốt lên: "Không ngờ Quý phi nương nương lại dễ gần đến vậy."

"Đúng vậy." Trong lòng Tống Tri Ý vẫn chưa hết phấn khởi vì có thể về nhà thăm cha mẹ, lại còn nhận được nhiều ban thưởng như vậy. Tuy ngoài mặt giữ vẻ điềm tĩnh, nhưng trong lòng không giấu được niềm vui. Về đến Đông cung, nàng lập tức dặn dò phu xe: "Trước tiên đến Thanh Huy đường đã."

Quýt ở Lĩnh Nam là ngọt nhất, nàng nóng lòng muốn mang đến cho Thái tử nếm thử. Mỗi ngày hắn đều phải uống thuốc, hẳn là miệng đắng lắm.