Nhật Ký Chăm Sóc Thái Tử Bệnh Kiều Ốm Yếu

Chương 25: Điện hạ lại phát bệnh sao?

Trần thái phó nhớ đến Dư quý phi, sắc mặt thoáng dao động, nhưng vẫn kiên nhẫn khuyên nhủ: "Điện hạ, hiện tại không có chứng cứ xác thực, sao ngài biết đó không chỉ là ảo giác do tâm bệnh gây ra? Hiện tại Dư quý phi không có nhi tử, bao năm qua luôn đối đãi với ngài như con ruột, lại có tình nghĩa sâu nặng với Tiên hoàng hậu. Ngài ấy không có lý do, cũng không có động cơ..."

Lời còn chưa dứt, chỉ nghe thấy một tiếng phụt!

Máu tươi từ miệng Thái tử phun thẳng ra, vấy đỏ cả vạt áo của Trần thái phó.

Sắc mặt Trần thái phó đại biến, vội đỡ lấy Thái tử đang vô lực ngã xuống, đặt hắn trở lại giường, lòng tràn đầy hối hận.

Ông ấy sao lại, lại vô ý chạm vào vết thương lòng lớn nhất trong tâm trí Thái tử như vậy!

Nhưng trong lòng ông ấy vẫn tràn ngập nghi vấn. Trận chiến ven sông ngày đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tàn dư của bọn man di đã nói gì với Thái tử? Khiến hắn sau khi trọng thương hôn mê được đưa về, câu đầu tiên khi tỉnh lại chính là khẳng định Dư quý phi cấu kết với bọn man di hại chết Hoàng hậu.

Phải biết rằng, khi đó Dư quý phi đã không ăn không ngủ, ngày đêm túc trực bên giường hắn nhiều ngày liền. Trần thái phó cũng đã điều tra, nhưng không tìm thấy chứng cứ gì cả!

Nếu khúc mắc này không được tháo gỡ, bệnh điên của Thái tử sẽ không bao giờ khỏi. Hiện tại, Dư quý phi là người được sủng ái nhất hậu cung, nếu cứ để cơn thù hận này tiếp tục phát triển, không áp chế kịp thời, xung đột giữa Thái tử và Hoàng đế sẽ ngày càng sâu sắc.

Nhưng lúc này, Trần thái phó không còn dám nói thêm một lời nào nữa.

---

Tống Tri Ý hớn hở mang theo nửa sọt quýt quay về Thanh Huy đường, trùng hợp gặp Phong thái y mang vẻ mặt căng thẳng đứng trước cửa viện, trên tay là một bát thuốc, vẻ mặt đầy do dự.

Nàng bước nhanh đến, lo lắng hỏi: "Điện hạ lại phát bệnh sao?"

Phong thái y lắc đầu, lại gật đầu: "Vừa rồi Trần thái phó đến thăm, không ngờ lại tranh cãi với điện hạ. Điện hạ vừa tức giận nên đã phun máu..."

Tống Tri Ý không nói hai lời, lập tức cầm lấy bát thuốc, bước nhanh vào phòng. Bên trong đã được nội thị dọn dẹp sạch sẽ, y phục của Thái tử cũng đã thay mới, nhưng vẫn thoang thoảng mùi máu.

Thái tử nằm đó, hơi thở yếu ớt, dưới ánh sáng ban ngày, sắc mặt càng thêm tái nhợt, môi khô nứt đến mức bong tróc, trông vô cùng mong manh, như một món đồ sứ tinh xảo sắp vỡ.

Tống Tri Ý không dám kiểm tra hơi thở của hắn, chỉ bất an tiến lên, khẽ gọi: "Điện hạ?"

Nàng nghĩ, thật ra số phận của Thái tử cũng rất đáng thương, sinh ra đã là con cưng của trời, tài đức song toàn, văn võ kiêm ưu, được quần thần kính phục, ủng hộ. Nếu không có gì ngoài ý muốn, cả giang sơn này vốn dĩ đều thuộc về hắn. Một nam nhân tôn quý hiếm ai sánh bằng, vậy mà chỉ sau một đêm hắn mất đi người thân yêu nhất, ba năm chinh chiến rửa sạch huyết thù, đổi lại đôi chân tàn phế, chỉ có thể nằm liệt tại một tiểu viện cô tịch lạnh lẽo.

Đúng lúc ấy, Thái tử mở mắt, đôi đồng tử đen láy nhưng vẫn mang vẻ lãnh đạm xa cách thường thấy.