Tống Tri Ý bị câu hỏi của Thái tử làm cho ngây người, xưa nay nàng vốn là người nhanh mồm nhanh miệng nên vô thức trả lời: "Tất nhiên là về Nghi Xuân điện rồi."
Ở đây hắn cũng chẳng ưa nàng, hơn nữa bệnh thành thế này, e là cũng không thể làm chuyện mà phu thê đêm tân hôn nên làm.
Chẳng trách ngày trước khi dạy dỗ nàng, các ma ma chỉ toàn giảng quy củ lễ nghi, chuyện này thì tuyệt nhiên không đề cập đến.
Khi ấy nàng còn tưởng là do thời gian không đủ, nhưng giờ nghĩ lại, những ma ma già trong cung đều lão luyện thành tinh, e rằng từ lâu đã đoán trước được nên cũng chẳng cần dạy làm gì.
Tuy nhiên, nhìn sắc mặt Thái tử lúc này, thật khó mà đoán được hắn đang nghĩ gì. Tống Tri Ý không thể làm gì khác ngoài việc thử dò xét, nói thêm: "Ban đêm ta có thói quen đá chăn, tư thế ngủ cũng không tốt lắm, nhưng nếu điện hạ không chê, vậy ta ở lại cũng được?"
Thái tử hừ lạnh một tiếng, gọi Khánh ma ma vào.
Khánh ma ma vẫn đứng chờ bên ngoài, nghe tiếng thì lập tức bước vào, cười tủm tỉm hỏi: "Điện hạ có gì phân phó?"
Thái tử hờ hững nâng tay, chỉ về phía ngoài.
"Vâng." Khánh ma ma quả nhiên là tâm phúc của Thái tử, hắn chẳng cần nói một lời, bà ấy đã hiểu ngay ý tứ, lập tức sai người vào thu dọn đống lộn xộn trên sàn, rồi gọi người mang chăn nệm tới.
Mặt Tống Tri Ý đầy vẻ mờ mit, đến khi theo Khánh ma ma bước ra ngoài mới phát hiện dưới cửa sau có một chiếc giường nhỏ cứng ngắc. Lúc này nàng mới hiểu, Thái tử muốn nàng ngủ trên cái giường gỗ lạnh lẽo này sao?
Cảm giác như bị trêu đùa khiến Tống Tri Ý bực bội, nhưng nghĩ lại, nếu ngủ chung một giường với Thái tử, chẳng may thần chí hắn không rõ cầm đao chém loạn, nàng có thể sẽ bị đâm xuyên mất!
Hơn nữa, quay về cũng không ổn.
Đêm đông gió tuyết thế này, đường xa khó đi, các thái giám khiêng kiệu cũng vất vả. Quan trọng hơn, bên ngoài còn chưa biết tình hình của Thái tử thế nào, nếu đêm tân hôn mà nàng ngủ một mình ở Nghi Xuân điện, sợ rằng sẽ bị người ta coi thường.
Tống Tri Ý nhanh chóng gạt đi cảm giác khó chịu, cẩn thận quan sát chiếc giường nhỏ, đóng kín cửa sổ rồi nói với Khánh ma ma: "Ma ma, nhớ lót cho ta thêm mấy lớp chăn dày, còn phải đốt thêm vài chậu than nữa." Nàng vốn sợ lạnh, tuyệt đối không muốn ấm ức bản thân.
Thái giám mang chăn nệm đến, Khánh ma ma tự tay trải giường cho nàng, lại thêm bốn, năm chậu than để sưởi ấm gian ngoài.
Trong khi đó, thái giám trong phòng nhanh chóng thu dọn những mảnh vỡ trên sàn, đặt một chiếc bàn nhỏ bên giường, sau đó mang từng chén canh bổ dưỡng vào.
Thái tử thong thả dùng bữa, nhưng ăn không nhiều, chẳng bao lâu sau đã ốm yếu đặt muỗng xuống, phất tay ra hiệu cho nha hoàn dọn đi. Thái giám hầu hạ định khuyên nhủ, nhưng hắn đã nhắm mắt lại, dáng vẻ xa cách không muốn nói chuyện với ai.
Khánh ma ma đành hạ lệnh thu dọn ổn thỏa rồi lui ra cùng mọi người, cẩn thận khép chặt cửa phòng.
Trong gian phòng rộng lớn như thế chỉ còn lại Tống Tri Ý và Thái tử.
Ngọn nến chập chờn, lửa than trong lò phát ra những tiếng tí tách.
Tống Tri Ý do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn im lặng không nói gì.
Trong phòng hình như không có gương, nàng lần mò tháo trâm cài và các loại châu hoa trên tóc xuống đặt sang một bên rồi cởi giày rồi leo lên chiếc giường nhỏ mà Khánh ma ma đã chuẩn bị.
Chăn đệm được gấp thành ba lớp, toàn bộ đều làm từ loại vải thượng hạng, mềm mại ôm trọn lấy cơ thể nàng, rất nhanh đã ấm áp.