Nhật Ký Chăm Sóc Thái Tử Bệnh Kiều Ốm Yếu

Chương 18: Đêm tân hôn mà ngươi định đi đâu?

Thái giám vén rèm lên, nàng vội vàng giấu đi suy nghĩ trong đầu, bước chân trầm ổn mà vững vàng đi vào trong.

Nàng đi tới trước mặt hoàng đế hành lễ vấm an, dâng trà, mọi động tác đều trôi chảy như nước chảy mây trôi, chỉ đến khi nâng chén trà lên dâng Hoàng đế nàng mới có thời gian quan sát tình cảnh trong phòng.

Tất cả bình hoa, đồ sứ, thậm chí cả bộ trà cụ, bát đĩa, nghiên mực... đều không còn nguyên vẹn, mà đã hóa thành một đống mảnh vỡ rải rác trên đất.

Trời ạ, nghe nói mỗi một món đồ trong hoàng cung đều là bảo vật vô giá, đống này... rốt cuộc đáng giá bao nhiêu đây!

Tống Tri Ý xót của theo bản năng, lại len lén liếc nhìn Hoàng đế đang uống trà.

Hoàng đế trông có vẻ tầm tuổi phụ thân nàng, uy nghiêm lạnh lùng, nhưng hai bên tóc mai đã điểm bạc, sắc mặt không được tốt.

Tống Tri Ý không dám nhìn lâu, lưng thẳng tắp, đầu hơi cúi xuống, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, âm thầm cầu nguyện. Nàng đến đây không phải để khuyên giải, chỉ mong Hoàng đế uống ngụm trà, nguôi đi cơn giận.

Quả nhiên, sau khi nhấp một ngụm trà, sắc mặt Hoàng đế cũng dịu đi đôi chút. Lại nhìn sang tức nhi nhỏ nhắn ngoan ngoãn đứng bên cạnh, dám tiến vào dâng trà mà không hề lộ ra vẻ hoảng loạn hay thất lễ, có thể thấy lời Trần thái phó nói không sai, Tống Liên Anh dạy con rất tốt.

Lúc đến đây, Hoàng đế đã nghe thái giám báo lại, nói rằng nghịch tử này phát bệnh rồi hôn mê, chưa đầy một canh giờ đã bất ngờ tỉnh lại, có lẽ là nhờ hỷ sự này xua đi bệnh khí.

Thế mà hết lần này tới lần khác nghịch tử này lại không biết điều! Hoàng đế trừng mắt nhìn Thái tử, nhưng lại ôn tồn nói với Tống Tri Ý: "Tri Ý à, con làm rất tốt." Nói xong, Hoàng đế đứng dậy, vỗ nhẹ lên vai nàng, rồi không thèm nhìn Thái tử lấy một lần, vung tay áo đầy tức tối mà rời đi.

Tống Tri Ý chỉ cảm thấy lòng bàn tay Hoàng đế đặt lên vai mình vẫn còn nóng hổi, lực đạo không nặng không nhẹ, nhưng khiến cả người nàng cứng đờ vì căng thẳng, hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn —— đây là đang kỳ vọng nàng chăm sóc Thái tử cho tốt ư? Hay là một lời cảnh báo vì nàng tự tiện bước vào rồi vượt quá phận?

Tới khi lấy lại tinh thần, Hoàng đế đã khuất bóng, thái giám ngoài cửa vẫn đang quỳ gối cung tiễn. Nàng không biết mình có cần quỳ nữa không, trong lúc mơ màng bèn quay sang nhìn Thái tử.

Thái tử nửa nằm trên tháp, mái tóc đen dài buông rũ, gương mặt lạnh lùng cao quý không lộ rõ vui buồn, chỉ có cặp mắt phượng sắc bén dõi theo nàng, ánh nhìn đầy dò xét.

Tống Tri Ý co quắp không biết nên nói gì cho phải. Nàng muốn an ủi vài câu, nhưng chung quy nàng vẫn là người ngoài, nếu nói không đúng lời chỉ sợ lại chọc giận bệnh điên của Thái tử. Nghĩ vậy, nàng chỉ khẽ cong môi, mỉm cười dịu dàng, bày ra vẻ thân thiện.

Thế nhưng Thái tử chỉ nhàn nhạt liếc nàng một cái, rồi hờ hững thu lại ánh nhìn, tỏa ra khí thế xa cách.

Tống Tri Ý thầm nghĩ, có lẽ Thái tử ngại nàng ở đây chướng mắt, suy nghĩ một chút rồi dịu dàng nói: "Điện hạ, trời cũng đã khuya, thái y nói ngài cần tĩnh dưỡng, vậy ta cũng xin trở về trước."

"Trở về?"

Lúc này, Thái tử mới liếc nàng một cách kín đáo, giọng nói ôn nhuận mà khó đoán, như ngọc rơi trên đĩa bạc: "Chẳng phải ngươi vừa nói hôm nay là đại hôn của chúng ta sao? Đêm tân hôn mà ngươi định về đâu?"