Nhật Ký Chăm Sóc Thái Tử Bệnh Kiều Ốm Yếu

Chương 17: Chẳng những không sợ hắn mà lại còn chủ động bước tới?

Trong phòng có bốn, năm vị thái y, dường như đang tập trung nghiên cứu dược phương.

Tống Tri Ý đứng ở cửa nhìn thoáng qua, rồi vẫy tay gọi Phong thái y đã từng nói chuyện với nàng trước đó.

Phong thái y đặt bút xuống, bước tới: "Thái tử phi có gì căn dặn?"

Tống Tri Ý hỏi: "Điện hạ mới tỉnh lại, nên dưỡng bệnh thế nào để có lợi cho việc hồi phục?"

"Đương nhiên là cần tĩnh dưỡng, đặc biệt phải tránh tâm trạng dao động mạnh như bi thương, phẫn nộ hay quá vui mừng, nếu không sẽ làm tổn thương nguyên khí, bệnh tình có thể tái phát."

Phong thái y nói xong, lại lo lắng nhìn về phía chính điện, ngọn nến bên trong bập bùng tỏa ánh sáng chập chờn, ông ấy bất lực lắc đầu: "Từ sau khi điện hạ bị trọng thương trong trận chiến Lâm Thủy, tính tình thay đổi lớn. Lúc thì giận dữ thất thường, khi lại lạnh lùng xa cách, đôi khi còn nói những lời làm Thánh thượng phẫn nộ, đến cả Quý phi nương nương cũng khuyên không nổi."

Tống Tri Ý im lặng, hai tay lạnh băng giấu vào trong tay áo, chậm rãi bước qua lại dưới hành lang, trong lòng phân vân.

Nàng tự biết bản thân mới tới, nội tình chưa rõ, nếu tùy tiện xen vào mâu thuẫn giữa phụ tử hoàng gia, rất có thể sẽ bị cuốn vào rắc rối không đáng có.

Nhưng nếu thân thể Thái tử xảy ra chuyện, thì sao nàng có thể có ngày lành?

Lúc này, từ chính điện lại truyền ra tiếng động lớn hơn, nghe như tiếng đồ sứ bị quét sạch xuống đất.

Tim Tống Tri Ý cũng theo đó mà run lên một chút, cuối cùng hạ quyết tâm, tiện tay gọi một thái giám đứng canh cửa, phân phó: "Mang một ấm trà nóng đến đây."

Nhà bếp vốn có sẵn trà ấm, thái giám chỉ mất chốc lát đã mang tới, nhưng ánh mắt nhìn vị Thái tử phi này bây giờ đã là kính phục lẫn tán thưởng.

Khánh ma ma cũng lặng lẽ đứng dưới mái hiên quan sát.

Tống Tri Ý cầm lấy bình trà, nhanh chân đi về phía chính điện. Nàng vừa tới ngoài cửa, còn chưa kịp lên tiếng thì bên trong đã vang lên tiếng cãi vã gay gắt—

"... Nếu người có sở thích nạp thϊếp, sao không đưa vào hậu cung của mình?"

"Nghịch tử! Ngươi nói thế mà nghe được sao? Trẫm làm thế là vì nghĩ cho ngươi!"

"Cũng không cần thiết. Người không biết ta sắp chết rồi à?"

Tống Tri Ý kinh hoàng, thế mà Thái tử dám buông lời ngông cuồng với Hoàng đế như vậy! Nếu nàng là hoàng đế, nàng cũng sẽ tức đến mức nổi trận lôi đình mất!

Hình như hết lần này tới lần khác nguyên nhân tranh chấp là vì nàng thì phải? Chân nàng hơi run lên muốn rời khỏi đây, nhưng lại ép buộc bản thân dập tắt suy nghĩ đó.

Đã đến rồi, cả Thanh Huy đường đều nhìn vào nàng, nếu giờ mà quay đầu bỏ chạy thì còn ra thể thống gì nữa?

Những bông tuyết rơi xuống đọng lại trên hàng mi dài cong vυ't của nàng, lấp lánh tựa những viên ngọc trong suốt. Dưới làn mi ấy, đôi mắt nàng ánh lên sự kiên định.

Nàng cắn răng, hít sâu một hơi, giọng nói trong trẻo mà vững vàng vang lên trong đêm đông tĩnh lặng: "Nhi tức* Tri Ý cung thỉnh phụ hoàng, chúc người bình an. Đêm khuya giá rét, xin người dùng chén trà nóng để ấm thân."

*Nhi tức: con dâu

Lời vừa dứt, xung quanh lập tức im phăng phắc.

Hoàng đế đang giơ cao bàn tay định giáng xuống mặt Thái tử, nhưng lại dừng khựng lại giữa không trung.

Thái tử vốn thờ ơ khép hờ mắt, cũng không nhịn được mà mở mắt ra.

Nữ nhân này chẳng những không sợ hắn mà lại còn chủ động bước tới?

Một cuộc đối đầu không lời bắt đầu.

Một lúc sau, cuối cùng Hoàng đế cũng bất lực buông tay xuống, thuận thế vung mạnh tay áo, cơn gió lạnh quét qua khuôn mặt hờ hững của Thái tử, sắc bén như lưỡi dao.

Hoàng đế ngồi xuống, mở miệng nói: "Vào đi."

Tống Tri Ý thở phào nhẹ nhõm, giữa đêm đông mà mồ hôi lạnh lại vô thức chảy xuống trán.