Nhật Ký Chăm Sóc Thái Tử Bệnh Kiều Ốm Yếu

Chương 16: Vượt qua ải này sẽ thành hoàng hậu

Niềm vui sướиɠ khi Thái tử tỉnh lại ban đầu đã dần phai nhạt. Nàng nghĩ về thân thể không thuốc cứu của hắn, giọng điệu xa cách lạnh nhạt và nụ cười đầy chế giễu kia, không khỏi tự hỏi con đường phía trước của mình rồi sẽ ra sao.

Triều đình từng có tiền lệ, phi tần không có con sẽ phải tuẫn táng theo hoàng đế băng hà.

Có lẽ Thái tử không biết, bởi vì từ khi triều đại này lập quốc đến nay mới năm mươi năm, chưa từng xảy ra chuyện Thái tử lâm vào tình thế nguy kịch như vậy.

Đến lúc đó, tất cả còn phải xem ý chỉ của Thánh thượng.

Có lẽ cũng phải xem địa vị và quyền thế của gia tộc.

Đích nữ của Ngụy quốc công có gia thế hiển hách như vậy, không muốn gả cho Thái tử chẳng phải vẫn có cách đó sao?

Nghĩ đến đây, Tống Tri Ý bỗng cảm thấy yên tâm hơn.

Nàng có phụ thân, có hai ca ca tài giỏi, dù sau này Thái tử không qua khỏi, dù gì Thánh thượng cũng phải nể tình phụ thân nàng, thêm cả công lao chăm sóc tận tụy của nàng, ít nhất cũng sẽ cho nàng một kết cục yên ổn. Chỉ là mang danh quả phụ của Thái tử, e rằng khó tránh khỏi phải vào đạo quán hay Tự Miếu nào đó tu hành vài năm, còn chuyện hôn nhân sau này thì không cần nghĩ đến nữa. Nhưng vậy cũng tốt, nàng có thể danh chính ngôn thuận ở bên phụ mẫu cả đời.

Mà nếu nghĩ theo hướng tích cực hơn, Thái tử có phúc lớn mạng lớn, vượt qua cửa ải này, thuận lợi đăng cơ thì đương nhiên nàng sẽ trở thành Hoàng hậu nương nương, mẫu nghi thiên hạ!

Dĩ nhiên, cũng có thể có biến cố, ví như Thái tử không thích nàng? Không muốn lập nàng làm hoàng hậu? Nhưng nàng đã tận tâm tận lực, giữ vững bổn phận, lẽ nào triều thần lại để Thái tử tùy ý phế bỏ nguyên phối ư?

Chẳng qua bây giờ nghĩ những chuyện đó vẫn còn quá sớm, thân thể của Thái tử vẫn còn là ẩn số.

Tống Tri Ý tự nhủ bản thân không cần quá lo lắng, cứ thuận theo thời thế mà tiến, chỉ là... Khánh ma ma, nấu bát hoành thánh thôi mà sao lâu vậy?

Nàng đói muốn chết rồi!

Đang định đứng dậy ra ngoài xem thử thì chợt thấy một nhóm người sải bước đi qua dưới hiên đối diện, người đi đầu vận hoàng bào, bên cạnh có cả thái giám lớn nhỏ theo hầu, trận thế không hề nhỏ.

Tống Tri Ý khẽ khựng lại, chẳng lẽ đó là Thánh thượng? Nàng có nên tiến lên hành lễ không? Nhưng bọn họ đi quá nhanh, trong chớp mắt đã vào chính điện. Nghĩ lại, nếu khuya thế này Thánh thượng còn lặn lội trong gió tuyết mà đến, chắc chắn là vội vã muốn gặp Thái tử, nàng mà đường đột xông ra e là thất lễ thì phải?

Chân Tống Tri Ý vừa bước ra lại chậm rãi rút về.

"Thái tử phi ra ngoài làm gì? Nhìn xem, mặt đều đỏ vì lạnh rồi." Khánh ma ma bưng hộp đựng đồ ăn vội vàng đi tới. Một thái giám bên cạnh nhanh chóng vén rèm lên, Tống Tri Ý trở về phòng, theo phản xạ sờ lên gương mặt lạnh băng của mình, lắc đầu nói: "Không có gì."

Sao Khánh ma ma lại không nhìn ra tâm tư của nàng, vừa lấy bát hoành thánh nóng hổi trong hộp ra, vừa mở tầng dưới lộ ra bánh táo nhân mềm thơm, nói: "Thánh thượng đến rồi, nếu cần triệu kiến thì sẽ có người đến báo, ngài cứ an tâm ăn chút gì lót dạ trước đi."

Tống Tri Ý gật đầu, yên tâm ngồi xuống dùng bữa.

Hoành thánh da mỏng nhân đầy, nước súp tươi ngon, khẩu vị cực kỳ hợp với người vùng Lĩnh Nam, bánh và điểm tâm càng không cần bàn cãi, ngon vô cùng.

Thật đáng tiếc, nàng còn chưa kịp thưởng thức mấy miếng bánh ngon thì từ chính điện đột nhiên vang lên một “loảng xoảng loảng xoảng” lớn.

Động tác đưa miếng bánh táo nhân lên miệng của Tống Tri Ý thoáng dừng lại, theo phản xạ nhìn về phía cửa sổ.

Thực ra khoảng cách giữa tẩm điện và chính điện cũng không quá gần, lại là đêm đông gió rét, cửa còn treo rèm dày, vậy mà âm thanh vẫn vang tới rõ ràng như thế chứng tỏ nơi đó đã huyên náo đến mức nào.

Nhưng Thái tử tỉnh lại, lẽ ra hoàng đế phải vui mừng mới đúng chứ?

Một nỗi bất an dâng lên trong lòng Tống Tri Ý. Nghĩ ngợi một lúc, nàng buông bánh xuống, đi về phía phòng thuốc.