Nhật Ký Chăm Sóc Thái Tử Bệnh Kiều Ốm Yếu

Chương 15: Thần trí tỉnh táo

Tống Tri Ý sững sờ trong chốc lát.

Hóa ra ngay cả chuyện mình sắp lấy một Thái tử phi mới Thái tử cũng không hề hay biết!

Hóa ra khuôn mặt tuấn mỹ vô song kia lại có thể thốt ra những lời lạnh lùng, xa cách như băng tuyết ngàn dặm.

Nhưng cũng là lẽ thường tình, ai mà vui vẻ được khi đang bệnh nặng chưa tỉnh lại đã bị nhét cho một vị Thái tử phi xa lạ, huống hồ gì trước đó hắn còn có một vị hôn thê xuất thân cao quý như vậy.

Sau khoảnh khắc yên lặng ngắn ngủi, Tống Tri Ý giữ vững dáng vẻ bình tĩnh và phong thái tự nhiên, dùng giọng nói nghiêm túc nói với Thái tử:

"Điện hạ, ta là Tống Tri Ý, phụ thân ta là Tống Liên Anh, Thiếu khanh của Tư Nông Tự. Không không lâu trước đây gia đình ta mới chuyển từ Lĩnh Nam đến kinh thành, Thánh thượng ban hôn, gọi ta vào Đông Cung làm Thái tử phi nên ta đến."

"À đúng rồi, hôm nay là ngày đại hôn của chúng ta…" Càng nói, giọng nàng càng nhỏ lại. Từ khóe mắt, Tống Tri Ý trông thấy Thái tử lạnh mặt, dường như còn cười khẩy hai tiếng đầy chế giễu.

Nàng luống cuống đứng đó, ngón tay siết chặt rồi lại buông, chỉ muốn có một cái lỗ mà chui xuống cho rồi.

May là ngay lúc ấy, thái y xách hòm thuốc bước vào. Tống Tri Ý biết điều lùi lại vài bước, nhường chỗ cho ông ấy.

Thái y thực sự không ngờ Thái tử lại tỉnh nhanh như vậy, nhất là sau khi bắt mạch sơ bộ thì phát hiện thần trí của Thái tử hiếm khi nào tỉnh táo đến thế.

Ông ấy cẩn thận bắt mạch, rồi rút những cây ngân châm trên người Thái tử ra, vừa làm vừa nói với Khánh ma ma: "Trước tiên hãy nấu chút cháo bổ dưỡng để dâng điện hạ."

"Vâng!" Khánh ma ma vui vẻ đáp lời, trông như biến thành một người khác hẳn so với lúc nãy, còn cúi người hỏi Thái tử: "Ngài muốn dùng gì? Ngọt hay mặn?"

Thái tử trông có vẻ uể oải, khẽ nhắm mắt lại, nhưng đúng lúc đó, bụng của Tống Tri Ý lại không nể mặt mà réo lên hai tiếng rột rột.

Nàng cảm thấy vô cùng thất lễ, vội vàng quay lưng đi. Nghĩ lại, bản thân ở đây cũng chẳng giúp được gì mà ở lại thì cũng không thoải mái, nên nàng dứt khoát lui ra khỏi phòng trong.

Chẳng bao lâu sau, Khánh ma ma cũng đi ra, thấy nàng đang đứng chờ ở gian ngoài bèn tiến lên vài bước hành lễ, nhưng không còn nụ cười hồ hởi khi đứng trước mặt Thái tử nữa, chỉ bình thản nói:

"Phong Thái y bảo rằng tạm thời điện hạ không có gì đáng ngại, ngài bận cả ngày chắc cũng mệt rồi, mau vào tẩm thất nghỉ ngơi đi. Đêm nay là lỗi của lão nô, mong ngài bỏ quá cho, nếu có muốn dùng gì, cứ nói với lão nô một tiếng."

Nghe tin Thái tử không sao, Tống Tri Ý mới thở phào nhẹ nhõm. Nàng cũng đói bụng thật nên không khách sáo nữa, vừa đi vừa nói với Khánh ma ma: "Vậy phiền ma ma nấu cho ta một bát hoành thánh nhỏ, thêm bánh táo nhân và tuyết trà tô."

"Vâng." Khánh ma ma sắp xếp ổn thỏa cho nàng rồi mới dẫn người vào bếp nhỏ chuẩn bị.

Giờ đã đến nửa đêm, khí lạnh bao trùm.

Thanh Huy đường vốn tĩnh mịch, nay vì Thái tử tỉnh lại mà trở nên náo nhiệt, các thái giám chạy qua chạy lại bận rộn như đang chuẩn bị cho lễ mừng năm mới.

Tống Tri Ý khẽ đẩy một góc cửa sổ, cảm thấy bản thân như một kẻ ngoài cuộc lạc lõng, chẳng có việc gì làm, chỉ có thể chán chường nhìn ra ngoài.