Một bát thuốc miễn cưỡng đổ vào được hơn nửa, người bên trong lẫn bên ngoài phòng đều nín thở đề phòng. Gió rét cuốn theo những hạt tuyết nhỏ, đập vào chiếc đèn l*иg dưới mái hiên, đâu đó vọng lại những tiếng thút thít bi thương.
Nghe mà rợn cả người.
Tống Tri Ý rùng mình, bước ra ngoài theo bản năng. Chỉ thấy mấy tiểu thái giám co rúm lại, ôm nhau khóc nức nở.
Khánh ma ma theo sát phía sau, vừa thấy cảnh này thì giơ tay định giáng xuống một cái bạt tai. Tống Tri Ý không đành lòng, vội ngăn bà ấy lại, dịu giọng nói: "Ma ma, trời lạnh thế này, chi bằng mang thêm mấy chậu than vào để mọi người sưởi ấm đi."
Nói rồi, nàng nhìn mấy tiểu thái giám đang run rẩy. Thực ra chính nàng cũng thấp thỏm không yên, nhưng vẫn cố trấn tĩnh, nghiêm nghị nói: "Điện hạ còn chưa làm sao mà các ngươi đã khóc rồi, cẩn thận khóc hết phúc khí đấy! Trên đầu ba thước có thần minh, chẳng thà cầu xin thần linh phù hộ điện hạ mau chóng tỉnh lại đi."
"Vâng vâng..." Đám người lập tức quỳ xuống lạy lia lịa.
Tống Tri Ý thở dài, quay trở lại căn phòng yên tĩnh, thấp thỏm không yên. Thi thoảng nàng lại len lén nhìn Thái tử, cẩn thận vươn ngón tay chạm nhẹ vào chóp mũi hắn, chỉ khi cảm nhận được hơi thở mong manh nhưng ấm áp, nàng mới dám thả lỏng đôi chút.
Nàng lại nhớ đến cha mẹ ở nhà, không biết lúc này họ có đang lo lắng nàng sống ra sao trong Đông Cung không.
Nếu đêm nay Thái tử thật sự… thì khi Thánh thượng trách tội, không chỉ nàng, mà cả nhà cũng sẽ bị liên lụy vô cớ.
Thật là tai họa từ trên trời giáng xuống!
Tống Tri Ý chắp tay thành kính, cũng vội vàng cầu nguyện: "Các vị Bồ Tát, chân nhân, thần tiên trên cao, tín nữ là Tống Tri Ý, nữ nhi Tống gia ở Vạn Phúc hạng, Vĩnh Thanh phường, hôm nay thành thân mà gặp phải đại nạn thế này, xin ngài động lòng trắc ẩn, phù hộ Thái tử mau chóng tỉnh lại! Sau này tín nữ nhất định hành thiện tích đức, bày thật nhiều hoa quả cúng dường hậu tạ…"
Không ai hay biết, trên giường bệnh, Thái tử lặng lẽ mở mắt.
Vừa mới phát bệnh xong, đầu óc hắn vẫn còn mơ hồ. Khi đảo mắt nhìn qua cửa sổ, hắn trông thấy một bóng dáng thanh mảnh đứng thẳng.
Ánh nến vàng dịu dàng phủ lên người nàng, như bao bọc bởi một vầng sáng linh thiêng. Nhìn từ góc độ này, trông nàng chẳng khác nào tiên nữ trong những bức họa dân gian, tà váy nhẹ lay động trong làn gió, tựa như có thể lập tức hóa thành ánh sáng mà bay lên trời.
Hắn vô thức vươn tay ra, nhưng dù cố thế nào cũng không chạm tới. Giống như những giấc mơ của hắn—mẫu và muội muội hắn cứ thế xa dần, biến mất trong khoảng không mịt mờ.
Nỗi đau đớn vô tận lại cuộn trào, đôi mắt hắn ngập tràn tuyệt vọng bi thương.
Nhưng ngay khoảnh khắc sắp bị bóng tối nhấn chìm, một đôi mắt hạnh sáng rực đột ngột xông vào tầm nhìn của hắn.
Sáng lấp lánh như ánh sao, tựa hồ có thể xua tan mọi u ám của thế gian.
Thái tử sững sờ trong giây lát.
Ngay sau đó, bên tai vang lên giọng nói vui mừng trong trẻo của thiếu nữ.
"Ngài tỉnh rồi?"
"Ngài thật sự tỉnh rồi!"
Hàng mày Thái tử nhíu chặt, ý thức hoàn toàn tỉnh táo.
Hắn trưng ra vẻ mặt kì lạ nhìn người xa lạ trước giường, thấy nàng vừa khóc vừa cười, lẩm bẩm mấy câu "Bồ Tát linh nghiệm quá", làm hắn nghe đến đau cả đầu.
Thái tử mấp máy đôi môi khô nứt, giọng nói khàn khàn, u ám:
"... Ngươi là ai?"
"Ồn ào quá."