Suốt một ngày bận rộn lại kéo dài đến tận nửa đêm, bất cứ ai cũng không chịu nổi nữa.
Tống Tri Ý nhắm mắt lại, nhưng mãi vẫn không ngủ được.
Nàng nhỏm dậy ngó về phía sau tấm bình phong trúc tím không ít lần.
Có vẻ như Thái tử đã ngủ, yên tĩnh đến mức không có chút động tĩnh nào.
Càng như vậy, nàng lại càng không dám ngủ.
Vừa lo hắn đột nhiên phát bệnh, lại vừa sợ hắn tỉnh dậy chẳng qua chỉ là chút hồi quang phản chiếu*.
Không còn cách nào khác, nàng đành căng cứng người bắt đầu đếm cừu, hy vọng trời mau sáng chút. Nhưng đếm đến mức chính nàng cũng không rõ đã đếm bao nhiêu con, ngoài cửa sổ vẫn tối đen, tuyết rơi lặng lẽ, phát ra âm thanh "soạt soạt".
Không biết đã bao lâu trôi qua, cuối cùng Tống Tri Ý vẫn không nhịn được, nhẹ nhàng bò dậy, cẩn thận xỏ giày, lặng lẽ bước đến bên giường trong.
Thái tử nhắm chặt mắt, dưới ánh nến mờ nhạt, gương mặt tái nhợt của hắn mang theo chút u ám, những đường nét sắc sảo càng thêm sâu thẳm trong mảng sáng tối đan xen.
Tống Tri Ý ngồi xổm bên cạnh, nhìn hắn thật lâu, cảm thán từ tận đáy lòng rằng gương mặt này, e rằng trên đời này chẳng tìm đâu ra người thứ hai.
Nàng chậm rãi đưa ngón trỏ ra cẩn thận đặt dưới chóp mũi Thái tử, càng đến gần Thái tử, thần kinh nàng càng căng thẳng hơn một phần.
Nhưng bàn tay của Thái tử bỗng siết chặt cổ tay nàng, tim nàng như ngừng đập một nhịp!
"Chưa chết đâu." Giọng nói trầm thấp của Thái tử mang theo mấy phần đùa cợt, đôi mắt phượng sắc bén nhìn chằm chằm vào Tống Tri Ý, như thể muốn nhìn thấu nàng.
Rõ ràng là người bệnh nặng nằm liệt giường, vậy mà sức lực lại mạnh đến đáng sợ.
Cổ tay trắng ngần của Tống Tri Ý lập tức hằn lên dấu đỏ. Cơn đau khiến nàng muốn rút tay ra khỏi bàn tay của hắn, nhưng lại không dám làm ầm lên, đành ấp úng nói: "Ta... ta chỉ muốn qua đây kéo chăn lại cho ngươi..."
"Không cần."
Nói xong, Thái tử ghét bot hất tay ra, lười nhác nhắm mắt, xoay người quay mặt vào tường.
Tống Tri Ý hối hận đến mức chỉ muốn tìm một cái hố để chui xuống. Nàng vội vàng chạy về phía giường nhỏ, thậm chí quên cả cởi giày, cuộn tròn trong chăn gấm, trùm kín đầu.
Cả đêm không ngủ được.
Sáng hôm sau, người trong Nghi Xuân điện đã đến từ rất sớm.
Khánh ma ma chỉ bảo bọn họ chờ ở Thiên Viện, sau đó mới vào gọi Tống Tri Ý. Nàng ngồi trên chiếc giường nhỏ, đôi mắt thâm quầng, trông vô cùng đáng thương. Vừa thấy Khánh ma ma, mắt nàng lập tức sáng lên, giọng nhỏ nhẹ: "Ma ma, ta muốn về Nghi Xuân điện, phiền ngươi chờ điện hạ tỉnh dậy rồi nói với hắn một tiếng."
Khánh ma ma gật đầu: "Thái tử phi, theo lệ thì hôm nay ngài phải vào cung thỉnh an các vị nương nương. Vương ma ma và nhóm cung nhân đang chờ ở viện bên cạnh để giúp ngài trang điểm rồi."
Vương ma ma là quản sự của Nghi Xuân Xuân, hôm nay Tống Tri Ý mới gặp bà ấy, đó là một người có nụ cười hiền hòa, làm việc nhanh nhẹn. Bà ấy còn mang theo thị nữ hồi môn của nàng là Đông Thanh cùng một cung nữ giỏi vấn tóc. Ngoài ra, còn chuẩn bị bốn, năm bộ y phục và trang sức cho nàng lựa chọn.
Tống Tri Ý chọn một bộ vừa đủ trang nhã, không quá lộng lẫy nhưng cũng không quá đơn sơ. Khi nàng đưa tay ra, cổ tay trắng nõn đã hằn lên vết đỏ. Đông Thanh lập tức kinh ngạc, lo lắng nắm lấy tay nàng: "Chủ tử, sao lại thế này?" Tối qua, nàng ấy chờ cả đêm mà không thấy chủ tử trở về, trong lòng đã lo lắng lắm rồi.
"Khụ, không có gì đâu." Tống Tri Ý lảng tránh, nét mặt có chút ngượng ngùng. Nàng tiện tay chọn một chiếc vòng ngọc phỉ thúy có miệng rộng để che đi dấu vết.
Vương ma ma cười tủm tỉm, cầm lấy y phục đến gần: "Thái tử phi dung mạo như hoa như ngọc, dịu dàng thanh nhã, lão nô vừa nhìn đã biết Thái tử nhất định sẽ thích. Nhìn xem, quả thật là vậy."
Tống Tri Ý cười gượng hai tiếng, không đáp lời, chỉ giục bọn họ nhanh tay một chút để tránh trễ giờ. Nàng cũng thầm nhớ lại những lời mà ma ma dạy dỗ trước khi xuất giá về tình hình trong cung.