Mấy Tên Bạn Trai Cũ Lại Đánh Nhau Vì Tôi!

Chương 11

Khi Lâm Lăng hoàn tất, các show girl đã vào vị trí, còn khu triển lãm thì chật cứng hàng vạn người, không còn chỗ chen chân.

Triệu Tề nhìn khu vực trưng bày rực rỡ ánh sáng với vẻ hài lòng, quay sang Lâm Lăng nói: “Cậu đúng là đỉnh thật! Không muốn quay lại ngành thiết kế sao? Nếu cậu trở lại, chắc chắn sẽ trở thành huyền thoại mới của giới thiết kế!”

Lâm Lăng: “…”

— Tôi thèm làm huyền thoại mới của các người chắc! Huyền thoại rồi thì kiểu gì cũng bị vồ ngay tại trận!

Cậu phẩy tay, chuẩn bị nói lời tạm biệt với Triệu Tề, thì từ phía bên cạnh, một cô gái xinh đẹp mặc váy xanh nhạt đột nhiên nhìn chằm chằm vào tay cậu, ánh mắt như ngấn lệ. Ánh nhìn nhanh chóng chuyển lên khuôn mặt cậu, và cô bật thốt lên: “Lâm Lăng? Là anh đúng không?”

Vì xúc động, cơ thể cô khẽ run lên.

Trong khoảnh khắc đó, đầu óc Triệu Tề lập tức bừng lên một ý nghĩ —— Người yêu cũ của Lâm Lăng? Hay là người tình thất lạc lâu năm? Số phận đẩy họ tái ngộ? Cái tình tiết này má nó đúng là cẩu huyết thật!

Lâm Lăng nhịn hồi lâu, cuối cùng cũng buộc ra được một câu: “Không phải tôi…”

— Tôi không phải, tôi không làm, xin hãy tin tôi!

Nhưng cô gái càng thêm kích động, giọng nói lạc đi như sắp khóc: “Bàn tay đẹp thế này, ngoài anh ra thì còn ai? Khuôn mặt đẹp như vậy, ngoài anh ra thì còn ai? Tôi thật sự rất thích anh, từng bài hát đơn của anh khi vừa ra mắt tôi đều mua hết. Ban đầu tôi là fan của Tần An, nhưng sau đó tôi chuyển sang hâm mộ anh. Tại sao anh lại rời giới giải trí một cách đột ngột như vậy, lại còn không để lại chút tin tức nào —”

Triệu Tề trong lòng thầm nghĩ, quào Lâm Lăng từ khi nào đã debut rồi?! Lại còn ra cả single nữa? Sao mình không biết gì hết? Ôi trời, đúng là thằng nhóc ranh ma! Bảo sao không chịu quay lại, hóa ra là đi làm ngôi sao rồi!

Giọng nói của cô gái khá lớn, nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh. Một số người càng nhìn càng thấy Lâm Lăng quen quen, liền ùn ùn kéo đến: “Lâm Lăng?! Sao cậu lại ở đây?!”

“Thật sự là cậu à? Ký cho tôi một chữ đi ——”

Triệu Tề sắp bị đám đông chen lấn đến nỗi ép thành bánh thịt, trong lòng vừa cảm thấy tiếc cho bát mì bò kho mình vừa ăn xong, vừa ngỡ ngàng Lâm Lăng ghê gớm thật! Tài giỏi cỡ nào mà fan có thể xếp thành ba vòng quanh trái đất thế này cơ chứ!

So với Triệu Tề, tình cảnh của Lâm Lăng còn nguy hiểm hơn. Cậu vừa phải lùi lại, vừa cố tránh bị đám đông giẫm lên —— cho đến khi không thể lùi được nữa, một đôi tay từ phía sau vòng lấy cậu, kéo vào một vòng tay ấm áp.

Người đó khẽ nói: “Đừng sợ.”

---

Giọng nói của người đàn ông rất dịu dàng, trầm ấm như tiếng đàn cello, nhưng trong đó lại ẩn chứa chút run rẩy rất khó nhận ra.

Cùng với vòng tay đó là mùi hương nước hoa nam cổ điển, vừa xa lạ lại vừa quen thuộc, tựa như một cơn thủy triều dâng trào, ập vào trái tim của Lâm Lăng.

Giây phút này, trong đầu Lâm Lăng chỉ có một suy nghĩ: Chết tiệt, bị nhìn thấy rồi!

Người đàn ông đứng sau cậu cao hơn cậu một cái đầu, mái tóc màu nâu nhạt, đường nét khuôn mặt sâu hút, làn da trắng và đôi mắt mang vẻ trong suốt như thủy tinh — đặc điểm khác biệt so với người châu Á. Đó là bởi người này là con lai Trung - Anh, và trong thế giới giải trí trước đây, hắn ta chính là ngôi sao hạng A, nổi tiếng bậc nhất — Tần An.

Vòng tay của người đàn ông chỉ siết nhẹ như một cái chạm khẽ của chuồn chuồn, nhanh chóng buông ra. Hắn dùng tay che mắt Lâm Lăng qua lớp kính cận: “Lâu rồi không gặp.”

Đám đông chen lấn xung quanh bị các vệ sĩ đi theo Tần An mạnh mẽ tách ra, ngay cả Triệu Tề cũng bị đẩy xa đến cả chục mét, tạo nên một khoảng trống lớn giữa họ.

Tần An khoác trên người bộ âu phục cao cấp, chỉ đứng đó thôi cũng giống như đang trình diễn tại một sàn diễn thời trang quốc tế. Khí chất của hắn hoàn toàn không ăn nhập với buổi triển lãm này. Không ai biết vì sao một ngôi sao hạng A như hắn lại xuất hiện ở nơi này.

Trước khi cánh phóng viên đang ùn ùn kéo đến như lũ đỉa ngửi thấy mùi máu, Tần An đặt một tay lên vai Lâm Lăng, dùng chút lực đẩy cậu tiến lên vài bước: “Rời khỏi đây trước đã.”