Lưng của Lâm Lăng cứng đờ, thẳng tắp như thể có một thanh thép gắn chặt vào sau lưng, biểu hiện rõ ràng sự bồn chồn của cậu. Cậu liếc nhìn đám đông bên ngoài, cân nhắc xem liệu mình có thể chống chọi nổi nếu bị họ giẫm đạp không — câu trả lời là cậu vẫn muốn chết trong tư thế đẹp một chút thì hơn.
Vì vậy, cậu chẳng nói gì, chỉ im lặng đi theo Tần An ra khỏi trung tâm triển lãm. Cuối cùng, cả hai dừng chân ở cửa sau.
Đám vệ sĩ đi cùng Tần An đều ở lại bên trong để ngăn cản những fan cuồng và đám phóng viên, chỉ còn lại hai người họ trong góc vắng lặng này. Lúc này, bóng lưng của người đàn ông đi phía trước trong mắt Lâm Lăng bỗng trở nên vô cùng đáng sợ.
Phản ứng của Tần An tốt hơn Lâm Lăng tưởng —nhưng điều đó không có nghĩa là mọi chuyện sẽ ổn. Trái lại, Tần An là kiểu người càng tức giận thì nụ cười lại càng dịu dàng.
Lâm Lăng vẫn còn nhớ rõ, trong thế giới trước, có lần cậu quay một cảnh hôn mượn góc trên phim trường và bị Tần An bắt gặp tại trận. Khi đó, Tần An vẫn giữ vẻ ngoài bình thản, còn chu đáo mang cho cậu một cốc nước đá để hạ nhiệt, thậm chí còn lau miệng cho cậu. Nhưng đêm hôm đó, cậu đã bị kéo đi "học lại" một bài học rất cẩn thận.
Lâm Lăng không rõ hiện tại Tần An biết được những gì về cậu, liệu hắn ta có nghe thấy chuyện gì liên quan đến Kỳ Nam hay không. Có lẽ, cậu nên thử giả vờ không quen biết hắn ta —
Khi Lâm Lăng đang cân nhắc đủ đường, Tần An đã dừng lại trên tấm thảm đỏ trước cửa, ngắm nhìn màn mưa phùn bên ngoài. Hắn quay đầu lại, nhướng mày nhìn cậu: “Không định nói gì sao, A Lăng?”
Lâm Lăng lùi lại một bước, hắng giọng, nở nụ cười đầy vẻ mơ hồ: “Cảm ơn anh vì đã giúp tôi giải vây, nhưng hình như tôi không quen anh.”
Tần An: “…”
Người đàn ông thoáng nhướng mày, vẻ mặt như kinh ngạc. Đôi mắt màu sáng của hắn ánh lên nét cười như không cười: “Em mất trí nhớ rồi à?”
Lâm Lăng trong lòng thầm chửi mẹ kiếp, nhưng ngoài mặt vẫn nở nụ cười vô tội, giả vờ như thật, pha chút bối rối và khó chịu: “Không, anh nhận nhầm người rồi thì phải.”
Hệ thống, cũng đang run rẩy, trong lòng tự nhủ ký chủ của mình đúng là diễn giỏi thật — không hổ danh từng đoạt giải diễn viên mới xuất sắc nhất ở thế giới trước! Nhưng đối diện là ảnh đế của năm… liệu có ổn không đây?
Nụ cười nơi khóe môi Tần An càng sâu hơn, hắn không tiếp tục tranh cãi với Lâm Lăng về việc cậu có quen hắn hay không. Thay vào đó, ánh mắt hắn khẽ lướt qua màn mưa mỏng bên ngoài cửa, thấp giọng nói: “Thật giống.”
Lâm Lăng bị cơn gió lạnh từ cửa thổi vào làm cậu khẽ rùng mình. Cậu hơi nghiêng đầu, còn chưa kịp nghe rõ ý nghĩa trong lời nói đó thì một chiếc áo khoác bất ngờ phủ lên đầu cậu.
Tần An đã cởϊ áσ khoác của mình, giờ chỉ mặc một chiếc sơ mi. Hắn cúi đầu kéo nhẹ cà vạt xuống, khẽ nói: “Mặc thêm chút đi.”
Mùi hương thuộc về Tần An và hơi ấm còn sót lại trên áo khoác lập tức kéo Lâm Lăng trở về những ký ức không hề xa xôi.
Cậu hiểu ra ý nghĩa câu “thật giống” của Tần An.
Vì trong thế giới trước đây, lần đầu tiên họ gặp nhau cũng là vào một ngày mưa giống như thế này.
— Ở thế giới giải trí trước, Lâm Lăng chỉ là một diễn viên quần chúng vô danh, vì đóng vai một nhân vật phản diện nhỏ bé không được lộ mặt trong bộ phim của Tần An mà bị đoàn phim nhờ đi xin chữ ký của hắn.
Tần An là một siêu sao nổi tiếng khắp nơi. Chỉ cần hắn xuất hiện, đám đông phóng viên chen lấn phỏng vấn đã có thể gây ra vô số vụ giẫm đạp. Lâm Lăng đứng chờ ở một góc, định đợi khi nhóm fan cuồng rời đi mới tiến lên xin chữ ký. Ai ngờ lại vấp ngã, té nhào xuống đất.
Lúc đó trời cũng đang mưa, một cơn mưa nhẹ nhàng tựa tấm rèm châu buông xuống, không cẩn thận sẽ khiến lòng người ướt đẫm.
Người đàn ông khi ấy đã bước qua đám đông, khẽ quỳ xuống nắm lấy cổ tay Lâm Lăng, kéo cậu đứng dậy, rồi đưa cậu vào khách sạn Intercontinental được bảo vệ nghiêm ngặt.
Và mọi chuyện bắt đầu từ đó.
Lâm Lăng, với dáng vẻ của một fan hâm mộ nhỏ bé, giữ lấy tay áo Tần An, trong khi hắn mỉm cười dịu dàng đồng ý, hai người đã trao đổi thông tin liên lạc với nhau.
Từ đó, Tần An thường xuyên chủ động liên lạc, từ những lời chào hỏi thận trọng ban đầu đến sự ăn ý ngắn gọn sau này, ví dụ như —
Tần An: “Khách sạn Hoàng Gia, phòng 808, 7 giờ.”
Lâm Lăng chỉ cần nhắn lại: “OK.”