Mấy Tên Bạn Trai Cũ Lại Đánh Nhau Vì Tôi!

Chương 10

Lâm Lăng thầm cười lạnh trong lòng, ha ông đây là một gay chính trực nhé!

Dù vậy, cậu cũng nghĩ đến việc khu vực phía Bắc thành phố khá xa trung tâm, mà với thân phận và đẳng cấp của Tần An, chắc chắn hắn ta sẽ không xuất hiện ở những nơi như thế này. Suy nghĩ một lúc, Lâm Lăng đồng ý với Triệu Tề: “Được rồi, nhưng lát nữa tôi còn có việc, chỉ có thể ở lại một lúc thôi —”

Còn chưa kịp nói hết câu, cậu đã bị Triệu Tề lôi xềnh xệch ra khỏi cửa.

Lâm Lăng chỉ kịp dùng gót chân đóng sầm cửa lại, sau đó bị Triệu Tề điên cuồng nhét thẳng vào ghế phụ. Ngay lập tức, Triệu Tề như một con thỏ đang nhảy nhót, nhanh chóng nhảy lên ghế lái, thắt dây an toàn, rồi đạp ga phóng đi.

Trên suốt đường đi, Triệu Tề vừa lái xe vừa lo lắng liếc nhìn Lâm Lăng, như thể sợ cậu sẽ ngay lập tức mở cửa nhảy xuống xe.

Bị ánh mắt ấy nhìn chằm chằm, Lâm Lăng rùng mình: “Nhìn tôi làm gì?”

Triệu Tề vừa liếc cậu vừa lắc đầu, hóa thân thành fan cứng của Lâm Lăng: “Tôi tiếc lắm! Một thiên tài thiết kế như cậu lại không tiếp tục làm trong ngành này! Tôi thực sự đau lòng ghê gớm!”

Lâm Lăng: “…”

Triệu Tề tiếp tục thao thao bất tuyệt, thậm chí xúc động đến mức đập tay xuống vô lăng: “Tác phẩm của cậu thực sự như có linh hồn vậy! Nó kết hợp hoàn hảo giữa vẻ đẹp hàm súc cổ điển và sự sáng tạo hiện đại. Tôi nhìn một lần là tim rung động một lần, rồi lại tiếc nuối một lần. Sao cậu lại nghỉ việc chứ?”

“Cậu không biết đâu, dạo này trong ngành có một người tự nhận là thiên tài. Tôi xem tác phẩm của hắn rồi, hừ, chẳng bằng một phần ba của cậu! Tôi chỉ muốn xé xác hắn bằng lời nói thôi! Này, Lâm Lăng, cậu không nghĩ đến chuyện quay lại à?”

Lâm Lăng không đáp, chỉ lặng lẽ lấy tai nghe ra, mở một bài nhạc để tự cách ly khỏi "bài diễn thuyết" của Triệu Tề, mặc kệ anh ta ở bên cạnh nói đến nước bọt bay tứ tung.

Dưới tài lái xe đầy "kiên trì" của Triệu Tề, đoạn đường vốn cần một tiếng rưỡi đã bị anh ta rút ngắn còn đúng một tiếng. Cuối cùng, chiếc xe phanh gấp ngay trước cổng chi nhánh công ty họ.

Triệu Tề vừa dừng xe đã ném chìa khóa cho nhân viên gác cổng, kéo Lâm Lăng lao thẳng vào tòa nhà. Anh ta nhanh chóng ấn nút thang máy lên tầng bảy, sau đó dẫn cậu đến văn phòng thiết kế.

Bên trong, nhóm thiết kế đang vò đầu bứt tai nhìn chằm chằm vào bản vẽ. Một vài người còn đang tranh luận gay gắt, nước bọt bắn tung tóe. Thấy Lâm Lăng và Triệu Tề xuất hiện, cả nhóm lập tức dừng công việc, đồng loạt reo lên: “Cuối cùng anh cũng đến rồi, đại thần!”

“Có anh ở đây thì chúng tôi yên tâm rồi! Nhanh, nhanh, chúng ta không còn nhiều thời gian đâu!” Một nữ phó quản lý buộc tóc đuôi ngựa nhanh chóng tiến đến, ôm chầm lấy Lâm Lăng rồi tiện tay nhét luôn cuốn sổ tay vào tay cậu.

Lâm Lăng thở dài bất lực, lật cuốn sổ ra xem. Chiếc bút kẹp giữa những trang giấy khẽ xoay chuyển trong ngón tay thon dài của cậu. Sau khi đọc vài trang, cậu cầm bút chỉ vào bản vẽ trên màn hình máy tính: “Phần này bỏ đi, thay bằng phần hình tròn kia. Thêm cả bức điêu khắc tôi để lại cho các người lần trước nữa —”

“Còn chỗ này, chỉnh lại một chút —”

---

Ngày diễn ra hội chợ triển lãm, tại Trung tâm Hoàn Vũ.

Trung tâm Hoàn Vũ có hình dạng như một nửa quả trứng, với bề mặt nhẵn bóng. Người ta nói rằng khi trời nắng gắt, vỏ ngoài của nó sẽ phản chiếu ánh sáng tạo thành những dải màu rực rỡ. Tuy nhiên, hôm nay lại là một ngày mưa âm u, khiến nó chỉ còn là một quả trứng gà quê màu xanh thẫm.

Ban đầu, Lâm Lăng không định đến đây, nhưng là người chịu trách nhiệm chính trong việc thiết kế, cậu buộc phải có mặt để giám sát, phòng trường hợp xảy ra bất ngờ trong quá trình sắp xếp. Sau nửa ngày tất bật, toàn bộ khu vực trưng bày đã được bố trí hoàn chỉnh.

Lúc này, thời gian khai mạc đã cận kề. Nếu muốn lặng lẽ tránh sang một góc để không bị chú ý, thì giờ là lúc thích hợp nhất để Lâm Lăng rời khỏi khu vực trung tâm.

Thế nhưng, nhìn vào gian triển lãm đã hoàn thiện, Lâm Lăng vẫn cảm thấy có vài chỗ chưa hoàn hảo.

Lâm Lăng là một người theo chủ nghĩa hoàn hảo.

Một người theo chủ nghĩa hoàn hảo không thể chịu được việc sản phẩm của mình có bất kỳ sai sót nào.

Vì vậy, Lâm Lăng lại nán lại thêm chút nữa. Chiếc bút máy đen trong tay cậu xoay nhẹ vài vòng rồi dừng lại tại một góc nhỏ trên bản thiết kế.