Rèm cửa trong căn hộ của Lâm Lăng rất dày, khi kéo lại thì chẳng một tia sáng nào có thể lọt vào, dù là ban ngày cũng như đêm tối. Nhưng tối qua, chủ nhân của căn hộ không kéo rèm, vì vậy qua khung cửa sổ, Lâm Lăng nhìn thấy những giọt mưa lấm tấm đập lên kính, bầu trời u ám phủ kín mây mù, rõ ràng là một ngày mưa ảm đạm.
Ban đầu, Lâm Lăng định tranh thủ thời gian này để tiếp xúc nhiều hơn với Kỳ Nam, cố gắng hoàn thành nhiệm vụ sớm, rời khỏi thế giới này hoặc trở về thực tại. Nhưng tin nhắn kia đã làm đảo lộn kế hoạch của cậu. Để thử xem Tần An đã nắm được bao nhiêu thông tin, Lâm Lăng quyết định ở nhà vài ngày và không gặp mặt Kỳ Nam.
Tổng tài đại nhân vốn rất bận rộn, tuy hơi ngạc nhiên trước việc Lâm Lăng hủy hẹn, nhưng anh cho rằng cậu đang muốn để mình có thêm không gian làm việc. Vì vậy, mỗi ngày anh vẫn gọi hai cuộc điện thoại cho Lâm Lăng, đảm bảo rằng sẽ dành thời gian đưa cậu đi du lịch. Còn Tần An, kể từ sau tin nhắn đó, không có thêm bất kỳ động thái nào, không đến gặp, cũng chẳng gửi thêm tin nhắn.
Trong những ngày đó, trời vẫn không ngừng mưa, khiến mọi thứ ẩm ướt đẫm nước.
Lâm Lăng cũng nằm nhà suốt ba ngày, cho đến ngày thứ ba, cánh cửa đã lâu chẳng có ai ghé thăm của cậu bị gõ vang lên thình thình, và âm thanh ngày càng dồn dập.
Ban đầu, tiếng gõ cửa đột ngột khiến chàng trai tóc đen đang nằm trên sofa suýt nữa nhảy dựng lên. Nhưng ngay sau đó, cậu lại thả lỏng.
Tần An là người luôn giữ phong thái ung dung, làm gì có chuyện gõ cửa kiểu thô lỗ như thế này.
Ở thế giới này, số người Lâm Lăng có thể gọi là quen biết không nhiều, mà biết địa chỉ nhà cậu lại càng ít. Nghĩ tới nghĩ lui, người đó chắc hẳn là...
Lâm Lăng lười biếng bước tới cửa, kéo cửa ra, liền thấy một bóng người hoảng hốt lao vào trước mặt mình: “Lâm Lăng à, anh em ơi, cứu nguy với!!”
Người đàn ông đó đeo một cặp kính gọng đen, tóc tai rối bời như tổ chim, mặc một chiếc áo sơ mi kẻ đỏ. Vừa bước vào, anh ta đã nắm chặt cổ tay Lâm Lăng, sợ bị đuổi ra ngoài nên vội vàng kể rõ ngọn ngành:
“Vợ của Tiểu La xảy ra chuyện ở nước ngoài, cậu ta đột ngột phải xin nghỉ phép để đi giải quyết. Giờ bọn tôi thiếu người trầm trọng! Thiết kế của tổ đã sửa đi sửa lại mấy lần mà vẫn bị cái lão hói đầu đó chê là không có điểm nhấn, bắt làm lại. Giờ chỉ có cậu mới cứu được bọn tôi thôi! Là dự án thiết kế triển lãm mà cậu từng tham gia đó!”
“Coi như là hợp đồng ngắn hạn đi, chúng tôi sẽ trả tiền đầy đủ mà!”
Lâm Lăng: “…”
Chàng trai tóc đen nhìn ánh mắt đầy vẻ cầu khẩn của người đàn ông trước mặt, trong lòng khẽ thở dài.
—— Người này tên Triệu Tề, là quản lý một bộ phận của chi nhánh tập đoàn Kỳ thị. Khi Lâm Lăng vừa đến thế giới này, chính Triệu Tề đã giúp đỡ cậu rất nhiều, đưa cậu vào làm việc trong bộ phận của mình. Sau đó, nhờ tham gia buổi tiệc tất niên của tập đoàn, Lâm Lăng mới gặp được Kỳ Nam.
Triệu Tề rất coi trọng tài năng của Lâm Lăng, đến mức khi cậu đột ngột xin nghỉ việc, anh ta cảm thấy vô cùng tiếc nuối. Thậm chí đến giờ, anh ta vẫn hay gửi tin nhắn, mong cậu sẽ "quay đầu là bờ".
Đối với Triệu Tề, Lâm Lăng cũng có chút áy náy. Việc cậu nghỉ việc đột ngột đã gây không ít rắc rối cho bộ phận của Triệu Tề.
Lần này nếu không có vấn đề gì lớn, cậu cũng muốn giúp một tay. Nghĩ vậy, Lâm Lăng bỗng lên tiếng: “Triển lãm tổ chức ở đâu? Lúc đó có ngôi sao nào đến không?”
Triệu Tề không hiểu tại sao Lâm Lăng lại hỏi về ngôi sao, nhưng vẫn trả lời thật thà: “Tổ chức ở Trung tâm Hoàn Vũ phía Bắc thành phố. Không có ngôi sao lớn nào, nhưng có nhiều show girl lắm! Cô nào cũng xinh đẹp cả!”
Nói đến câu cuối, Triệu Tề còn nháy mắt liên tục, cố gắng dùng mỹ nhân để dụ dỗ Lâm Lăng.