Mấy Tên Bạn Trai Cũ Lại Đánh Nhau Vì Tôi!

Chương 8

Cho đến khi Lâm Lăng thao tác mẫu toàn bộ một lượt, quay sang với vẻ mặt tự hào hỏi: “Thế nào?”

Lúc này Kỳ Nam mới chịu đưa ánh mắt trở lại màn hình, giọng nói không lạnh không nóng:

“... Làm lại lần nữa.”

Lâm Lăng: “???”

Kỳ Nam nhắc lại: “Làm lại lần nữa, dạy anh từng bước.”

Lâm Lăng, mang trong mình tinh thần giáo dục cao cả và mục tiêu tăng cường hảo cảm, liền đổi tư thế. Cậu vòng ra sau lưng Kỳ Nam, hai cánh tay ôm lấy anh từ phía sau. Vì vóc dáng chênh lệch, Lâm Lăng buộc phải dựa sát vào người Kỳ Nam, mới có thể với tới bàn tay anh để hướng dẫn từng thao tác một: “Đây, chỗ này phải làm thế này...”

Hơi thở ấm áp của cậu phả nhẹ bên tai Kỳ Nam, khiến người đàn ông vốn dĩ đã không thật sự quan tâm đến trò chơi bắt đầu cảm thấy xao động. Nhưng Kỳ Nam vẫn tỏ ra hết sức điềm tĩnh, nhìn bề ngoài dường như đang chăm chú học cách chơi game.

—— Bởi vì lúc này, Lâm Lăng trông cực kỳ hào hứng.

Được dịp chỉ dạy Kỳ Nam một điều mà anh không giỏi, Lâm Lăng vui đến mức không biết trời đất, kéo anh chơi PK (player killing) suốt cả buổi chiều.

Mãi đến tối, khi Kỳ Nam ngắt kết nối mạng, ép cậu đi ngủ sớm (…), Lâm Lăng mới bất đắc dĩ dừng lại. Ban đầu cậu còn định tranh thủ thêm thời gian đẩy nhanh tiến độ chiến lược, nhưng hệ thống lại thông báo độ hảo cảm của Kỳ Nam đã tăng thêm một chút.

Hiểu rõ tính cách của Kỳ Nam, Lâm Lăng biết dục tốc bất đạt. Cho dù có đề nghị ở lại qua đêm, tổng tài đại nhân cũng sẽ từ chối, nên cậu đành tạm thời rút lui.

Khi lái xe về đến nhà, Lâm Lăng vừa bước vào đã ngã phịch xuống sofa, bật tivi lên. Tiếng cô phát thanh viên đang đọc các tin tức nóng hổi trong ngày vang lên đều đều, nhưng Lâm Lăng chỉ nghe lơ đãng từng mảnh nhỏ, trong lúc tay mải nghịch chiếc điện thoại.

“... NASA đang liên lạc với họ...”

“Có người dân báo rằng họ bị lạc trên...”

“Ngọn lửa đã tắt bấy lâu nay... Được...”

“…”

Ánh sáng từ màn hình điện thoại chớp tắt chiếu lên gương mặt Lâm Lăng, khiến cậu dần dần chìm vào trạng thái mơ màng buồn ngủ.

Thế nhưng, một tin nhắn lạ bất ngờ xuất hiện, khiến cậu giật mình tỉnh hẳn, suýt nữa thì nhảy dựng khỏi ghế.

“Chạy trốn đủ lâu rồi?”

Người gửi: Trống.

Lâm Lăng: “…”

Nhìn màn hình điện thoại dần tối đen trở lại, Lâm Lăng gượng gạo nặn ra một nụ cười tự an ủi bản thân: “Chắc chắn là trò lừa đảo! Dạo này mấy chiêu lừa đảo đúng là sáng tạo ghê ha ha ha...”

Nhưng đến tiếng “ha” thứ tư, cậu không thể cười nổi nữa.

Cách nói chuyện vừa như trêu chọc, vừa mang theo chút nuông chiều (gạch bỏ), bất kể nghĩ thế nào cũng giống y hệt giọng điệu của cái tên Tần An kia.

Dựa trên thân phận của Tần An ở thế giới trước, nếu hắn thực sự đã dung hợp vào thế giới này mà không thay đổi gì, thì việc tra ra số điện thoại của Lâm Lăng chỉ là chuyện nhỏ như trở bàn tay. Thậm chí địa chỉ nhà cậu, khả năng cao cũng đã được gửi thẳng lên bàn hắn rồi.

Lâm Lăng day ngón tay cái trên màn hình, ánh sáng từ điện thoại phản chiếu khiến hàng mi cậu khẽ rung động. Sau một hồi do dự, cậu vuốt sang trái và xóa tin nhắn.

Chàng trai tóc đen gãi đầu đầy phiền muộn, đi vài bước rồi thả người xuống giường, cuối cùng ngủ thϊếp đi trong sự giằng xé.

Có lẽ quả bom nước sâu nổ tung trước khi ngủ đã làm cậu quá căng thẳng, ngay cả trong giấc mơ cũng chẳng được yên.

Cậu mơ thấy mình cùng Kỳ Nam đi Bắc Cực ngắm cực quang, cả hai đang vui vẻ thì Tần An từ trên trời rơi xuống, đập vỡ cả băng giá. Lâm Lăng mất thăng bằng, ngã xuống nước, vội vã bơi đi. Khi thì bơi tự do, lúc lại bơi bướm, nhưng sau lưng, Tần An đang hừng hực sát khí đuổi theo.

Ngay khoảnh khắc sắp bị bắt kịp, Lâm Lăng hét lên một tiếng và bừng tỉnh.

Cậu mở mắt, cảnh giác nhìn quanh căn phòng quen thuộc. Sau khi xác nhận mọi thứ vẫn như cũ, Lâm Lăng liếc đồng hồ báo thức, thấy mới 8 giờ sáng, rồi thở dài nằm xuống ngủ tiếp.