Mấy Tên Bạn Trai Cũ Lại Đánh Nhau Vì Tôi!

Chương 7: Để em dạy anh chơi game

Ban đầu, cậu hẹn Kỳ Nam buổi chiều ở quán cà phê dưới tòa nhà công ty anh ta. Nhưng giờ Lâm Lăng đổi ý! Cậu muốn uống cà phê ở một quán tận Bắc Cực! Chắc chắn hương vị sẽ ngon tuyệt!

Vậy nên, khi buổi chiều Kỳ Nam kết thúc cuộc họp và gọi điện cho cậu nhóc Lâm Lăng nhà mình, anh vừa xắn tay áo, vừa tháo nút trên cùng của bộ vest, rồi hỏi: “Em đang ở đâu?”

Lâm Lăng: “Ở Bắc Cực!”

Kỳ Nam: “...?”

Lâm Lăng bèn cười hì hì: “Đùa thôi! Em đang xem nhật ký du lịch, thấy cực quang đẹp lắm. Hay là mình đi ngắm cực quang đi?”

Kỳ Nam cảm thấy cậu đáng yêu đến lạ.

Tổng tài đại nhân nhếch môi, thật sự suy nghĩ về lịch trình sắp tới, rồi đáp: “Hai tháng nữa anh sẽ sắp xếp được một tuần để đi cùng em.”

Lâm Lăng suýt phun ngụm coca trong miệng ra — một phần vì không ngờ đối phương lại đồng ý yêu cầu ngớ ngẩn như thế, phần khác là vì nghĩ rằng hai tháng sau, mọi chuyện chắc cũng đã ngã ngũ rồi, người cần gặp cũng đã gặp qua…

“Được rồi.” thiếu niên tóc đen nhanh chóng đổi chủ đề, “Em vừa có chút việc nên chưa ra ngoài được, hay là anh đến chỗ em đi —”

Nói được nửa câu, Lâm Lăng chợt khựng lại.

Cậu bỗng nghĩ, nếu Kỳ Nam tình cờ gặp Tần An, rồi lịch sự chào hỏi một câu. Sau đó Tần An hỏi anh đi đâu, Kỳ Nam sẽ trả lời là đến chỗ bạn trai. Rồi để khoe khéo, anh lại đưa ảnh cậu ra...

Chẳng phải thế thì toang à?!

Nghĩ tới đây, Lâm Lăng lập tức dừng ngay: “Hay là để em qua chỗ anh, em dạy anh chơi game nhé?”

Kỳ Nam nhướn mày, đứng bên khung cửa sổ lớn, ngắm nhìn ánh nắng chói chang bên ngoài. Ánh sáng ấy làm anh nhớ đến cảm giác ấm áp mà Lâm Lăng mang lại, khiến anh bất giác mỉm cười: “Được thôi.”

Thế là, trong buổi chiều đẹp trời ấy, Lâm Lăng đành từ bỏ kế hoạch du lịch, mang theo chiếc laptop yêu quý đến nhà tổng tài, để quyết chiến với anh đến sáng.

Phòng chơi game trong biệt thự nhà họ Kỳ trải thảm và rèm dày, bước chân trần lên mềm mại đến mức khiến người ta muốn lăn lộn ngay tại chỗ. Và đúng như vậy, sau khi lấy laptop ra, Lâm Lăng thực sự làm một màn lăn lộn hết sức thỏa mãn.

Mặc dù Lâm Lăng là một người xuyên nhanh, nhưng vì cậu vốn có tuổi thọ ngắn ngủi, khi quyết định tham gia hành trình này cũng chỉ vừa mới trưởng thành. Không giống như những người xuyên không thường thấy với thái độ hờ hững, Lâm Lăng lại trân trọng từng trải nghiệm, nhiệt tình hòa mình vào mỗi thế giới. Cậu đắm chìm trong nét đặc sắc của từng nơi — theo lời hệ thống, sự nhiệt tình này chính là "giải phóng bản thân", và kết quả là bị Lâm Lăng đè ra đánh một trận.

So với Lâm Lăng, tổng tài đại nhân trông chững chạc và điềm đạm hơn nhiều.

Người đàn ông kẹp chiếc laptop chơi game bằng một tay, đặt nó cạnh máy của Lâm Lăng trên bàn. Anh nắm lấy tay trái của cậu nhóc tóc đen, kéo cậu ngồi xuống bên cạnh: “Ngồi ngay ngắn.”

—— Thật cứng nhắc!

Lâm Lăng lặng lẽ phàn nàn trong lòng, rồi vươn vai một cái, nhanh tay nối hai chiếc laptop lại với nhau, mở giao diện của trò chơi trực tuyến đang nổi nhất thế giới này, sau đó chọc chọc Kỳ Nam: “Biết chơi không?”

Tổng tài đại nhân chỉ nghĩ đến tiền bạc, làm sao biết chơi mấy thứ này!

So với Lâm Lăng đang tập trung hết mức, ánh mắt Kỳ Nam chẳng hề dừng lại trên màn hình trò chơi. Anh keo kiệt chẳng muốn chia cho nó dù chỉ một chút sự chú ý. Toàn bộ tâm trí của anh chỉ đặt vào khuôn mặt nghiêng nghiêng của Lâm Lăng.

Kỳ Nam thật thà lắc đầu.

Lâm Lăng lập tức cười tươi như hoa, cuối cùng cũng tìm thấy một chút ưu thế so với Kỳ Nam. Cậu đập tay lên ngực, hào hứng bảo đảm: “Để em dạy anh, cứ giao cho em!”

Kỳ Nam khẽ đáp “Ừm" ánh mắt chăm chú nhìn Lâm Lăng.

Cậu nhóc tóc đen hoàn toàn không để ý, tự nhiên bắt đầu bài giảng của mình: “Đầu tiên là đặt tên, em đặt luôn cho anh là ‘Tôi muốn đi Bắc Cực’ nhé. Rồi, giờ chọn nhân vật —”

Kỳ Nam: “...”