Thiếu niên tóc đen vừa kịp ổn định tinh thần, chưa tới phòng tiếp khách đã nóng lòng truy vấn hệ thống trong đầu: “Cái quái gì đang diễn ra vậy?!”
Hệ thống lóe lên ánh đèn trên đầu, kiểm tra đi kiểm tra lại các thiết lập của mình, cuối cùng ngập ngừng đáp: [Cụ thể là thế nào… tôi cũng không biết nữa…]
Lâm Lăng gằn giọng đầy đe dọa: “Nói tiếng người! Đừng có làm màu!”
Dưới sức ép của cậu, hệ thống lí nhí trả lời: [Có… Có lẽ vì gần tới hồi kết rồi, nên nhân vật mục tiêu từ thế giới trước bị kéo vào đây…]
Lâm Lăng: “... Cậu nói ‘hòa nhập’ là kiểu hòa nhập mà tôi đang nghĩ đến đúng không?”
Hệ thống run rẩy gật đầu, trong khi gây ra cú sốc lớn cho ký chủ, nó vẫn cố lạc quan dẫn dắt: [Nhưng nghĩ theo hướng tích cực thì may mà chỉ có Tần An xuất hiện thôi! Chỉ cần chúng ta tránh được Tần An, hoàn thành nhiệm vụ, chắc chắn sẽ được chuyển sang thế giới tiếp theo!]
Lâm Lăng không chút biểu cảm, dùng giọng điệu lạnh tanh đáp lại: “Vậy à? Nghe cậu nói thế tôi thấy an tâm hẳn đấy nhỉ!”
Hệ thống: [...]
Lâm Lăng quay đầu lại, như thể vừa mất đi tất cả hy vọng sống, ngồi phịch xuống ghế, ngửa mặt nhìn trần nhà, hóa thành một con cá mặn hết động lực. JPG.
Ánh sáng từ cửa sổ kính lớn chiếu vào, lấp lánh trên mái tóc đen của cậu, phản chiếu trên sống mũi cao, làm cả người cậu như đang phát sáng.
Hệ thống lo lắng đợi một lúc, không nghe thấy phản hồi nào từ Lâm Lăng, bèn rụt rè lên tiếng: [Ký chủ?]
—— Tôi không còn là hệ thống được cậu yêu thương nhất nữa sao? Tại sao không thèm nói gì với tôi?
Lâm · Cá mặn · Lăng vẫn không trả lời, ngồi ngơ ngẩn một lát, rồi đột nhiên bật dậy: “Đi thôi!”
Nói xong, thiếu niên tóc đen bước nhanh tới cửa, mở hé một khe nhỏ để cẩn thận quan sát hành lang bên ngoài — đặc biệt là khu vực phòng họp. Sau khi xác nhận không có ai, cậu liền vội vã rời khỏi tầng này như cơn gió.
—— Trong ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách! Nếu chẳng may bị Tần An bắt gặp thì chết chắc!
Nghĩ đến những gì mình đã làm trong thế giới trước, Lâm Lăng không khỏi rùng mình, dù nhiệt độ lúc này chỉ hai mươi mấy độ.
Cậu nhanh chóng lên xe, kéo kín cửa sổ. Nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy chưa đủ an toàn, cậu lục trong ghế sau ra một chiếc mũ, đội lên đầu, rồi kéo vành mũ xuống thật thấp.
Tóc của Lâm Lăng hơi rối, một lọn mái nghịch ngợm thò ra khỏi vành mũ trông thật chướng mắt. Cậu dùng tay ép nó xuống, nhưng nó lại bật lên lần nữa.
Lần này, Lâm Lăng dứt khoát không thèm để ý, ngồi chỉnh lại tư thế trên ghế lái, móc điện thoại ra và tìm kiếm từ khóa “Tần An” ——
Tiêu đề nóng nhất ngay lập tức đập vào mắt: [Chấn động! Siêu sao Tần An làm bùng nổ quảng trường Thiên Đạt đêm qua! Các con đường xung quanh kẹt cứng, không còn chỗ chen chân!]
[Tần An xuất hiện sau 10 tháng, tái xuất sân khấu với bài hát khiến fan khóc ngay tại chỗ!]
[Giải mã hiện tượng: Vì sao hàng chục nghìn người đổ về một địa điểm trong đêm? Vì sao họ rơi nước mắt không muốn rời đi? Vì sao tất cả đều lặng im trong khoảnh khắc ấy? Tất cả chỉ vì một người — Tần An!]
Lâm Lăng, người sống ngay cạnh quảng trường Thiên Đạt: “…”
—— Mẹ kiếp! May mà tối qua mình không đi hóng! Hú hồn hú vía!
—— Tò mò hại chết mèo, cổ nhân nói cấm có sai!
Thiếu niên tóc đen thở phào vì may mắn, lập tức đạp mạnh chân ga, rời xa tòa cao ốc xa hoa kia. Cậu thề sẽ không bao giờ quay lại đây nữa! Trời biết Tần An và Kỳ Nam đang bàn chuyện gì.
Nếu Tần An tới đây với tư cách ngôi sao thì còn đỡ, có lẽ chỉ là hợp đồng quảng cáo hay đại diện thương hiệu. Nhưng nếu hắn ta xuất hiện với tư cách người thừa kế nhà họ Tần, thì chắc chắn đây sẽ là một hợp tác lâu dài. Lỡ không cẩn thận chạm mặt, đời cậu coi như xong!
Lâm Lăng quyết tâm, lần sau có hẹn với Kỳ Nam thì phải hẹn thật xa! Tốt nhất là tới Bắc Cực ngắm cực quang!