Khi ăn no chừng tám phần, Lâm Lăng mới chậm rãi lại, hứng thú bắt chuyện với Kỳ Nam: “Anh không ăn sao?”
Kỳ Nam lắc đầu, ra hiệu rằng mình không đói, rồi nhấc ly rượu lên nhấp một ngụm.
Lâm Lăng bật cười, khẽ nhếch môi, hạ thấp giọng như muốn gợi ý: “Vậy tiếp theo có kế hoạch gì không?”
— Ăn cũng đã ăn xong, vậy thì tiếp theo chắc chắn là lúc làm những chuyện thú vị, thoát ly khỏi mấy thú vui tầm thường và đầy thỏa mãn rồi, phải không?
Nghe vậy, Kỳ Nam khựng lại, dường như đang nghiêm túc suy nghĩ. Một lát sau, anh bình thản trả lời: “Anh còn vài bản báo cáo chưa xem xong, em cứ tự nhiên.”
Lâm Lăng: “…”
— Gì cơ?! Còn có kiểu này nữa à?!
Trong sự im lặng có phần kỳ quặc, chàng trai tóc đen cuối cùng cũng lên tiếng: “...Vậy mời em đến đây là để làm gì?”
Kỳ Nam thản nhiên đáp, như thể đó là điều hiển nhiên: “Không phải nợ em một bữa ăn sao? Mời em ăn cơm.”
Lâm Lăng: “…”
— Thì ra cái gọi là “mời ăn cơm” của anh, chỉ đơn thuần là ăn cơm thật sự thôi sao?
Người đàn ông vừa nói vừa đứng dậy, bước tới bên cạnh thiếu niên tóc đen, xoa nhẹ mái tóc cậu: “Ăn no chưa?”
Thiếu niên tóc đen nhân cơ hội này ngẩng đầu lên, vòng tay ôm lấy eo anh, dụi mặt vào, giọng khẽ khàng: “Chưa đâu.”
Kỳ Nam xoa xoa đầu cậu: “Vậy thì ăn thêm chút nữa, anh ăn cùng em.”
Lâm Lăng nở nụ cười tinh quái, đôi mắt cong cong đầy vẻ nghịch ngợm, giọng điệu mờ ám: “Cái đó... Không phải kiểu đói mà em nói đâu.”
Kỳ Nam: “...”
Tổng tài đại nhân rõ ràng không giỏi đối mặt với kiểu lời nói như vậy. Anh nhẹ nhàng gỡ tay thiếu niên khỏi eo mình, cúi đầu hôn lên trán cậu: “Xin lỗi em, dạo này anh bận quá, không thể ở bên em được. Mai chiều anh rảnh, chúng ta gặp nhau nhé?”
Đồng chí Lâm Lăng tuy xuất sư chưa thành đã bỏ mạng, nhưng lại rất hào phóng gật đầu, để tổng tài đại nhân đi làm bạn với công việc.
Kỳ Nam vừa đi, Lâm Lăng cũng không còn tâm trạng ở lại biệt thự này. Nghĩ tới đống trò chơi điện tử ở nhà còn chưa kịp chơi, cậu liền hẹn lịch với anh cho ngày mai rồi quay về nhà.
Khi Lâm Lăng trở lại căn hộ của mình, đã hơn chín giờ tối.
Khoảng thời gian này, trong thành phố không bao giờ ngủ, lại là lúc mọi người đổ ra ngoài vui chơi giải trí. Đặc biệt, căn hộ của Lâm Lăng nằm ngay trung tâm thành phố, nên đúng vào giờ cao điểm, dòng người tấp nập chen chúc.
Lâm Lăng bị kẹt cứng tại ngã tư gần căn hộ của mình suốt nửa tiếng đồng hồ – cái này đúng là quá sức tưởng tượng rồi! Bình thường, kẹt xe tầm mười phút đã coi như quá lắm rồi, mà dù có là cuối tuần đi nữa, cũng không thể đến mức này chứ!
Thiếu niên tóc đen hạ cửa kính xe xuống, thò đầu ra nhìn thử về phía trước, nhưng trước mắt chỉ toàn là dòng người không ngừng chuyển động.
Lâm Lăng nhún vai, rồi ngoan ngoãn ngồi lại vào trong xe.
Cậu không để ý rằng, ở phía bên kia đường, một cô gái cầm áp phích quảng cáo đã đợi ở đó từ lâu. Khi nhìn thấy thoáng qua góc nghiêng của Lâm Lăng từ cửa sổ xe, cô sững sờ mở to mắt, vội kéo bạn mình lại, chỉ vào chiếc xe của cậu, hét lên: “Trời ơi, đó có phải là Lâm Lăng không?!!!”
Người bạn của cô ban đầu còn ngẩn ra, mất một lúc mới phản ứng kịp: “Là anh ấy?!! Anh ấy không phải đã rút khỏi làng giải trí từ lâu rồi sao! Biến mất không một tin tức gì. Hai ngôi sao lớn nhất của làng giải trí ngày xưa, giờ chỉ còn lại mỗi Tần An... Sao anh ấy lại xuất hiện ở đây?! Cậu chắc không nhìn nhầm chứ?”
Cô gái đỏ bừng mặt: “Sao có thể nhầm được chứ! Hồi đó mình là fan cuồng não tàn của anh ấy mà!”
Người bạn không thể tin nổi, nhìn chằm chằm vào chiếc xe nhưng không thể nào nhìn rõ khuôn mặt bên trong qua cửa sổ. Cô bạn do dự nói: “Vậy... Hay là chúng ta thử chạy lại hỏi xem sao? Nếu đúng là anh ấy thật thì còn xin được chữ ký hay gì đó nữa!”