Đêm buông xuống, bóng tối hoàn toàn bao trùm mặt đất, ánh đèn lần lượt sáng lên trong khu biệt thự sang trọng của giới thượng lưu.
Lâm Lăng bước xuống xe, dùng thang máy riêng để vào nhà. Vừa bước vào, cậu đã nhìn thấy Kỳ Nam đứng bên cửa sổ, chăm chú lướt màn hình điện thoại.
Có lẽ vì ở nhà nên tổng tài đại nhân, vốn luôn xuất hiện trong bộ vest chỉn chu, hôm nay hiếm hoi mặc một chiếc áo len màu be giản dị. Dưới ánh sáng phát ra từ màn hình, những đường nét sắc sảo trên gương mặt anh hiện lên càng thêm cuốn hút và đầy mê hoặc.
Lâm Lăng đứng yên tại chỗ, chớp mắt vài lần, cố tình phá vỡ sự tĩnh lặng trong căn phòng: “Kỳ Nam.”
Nghe vậy, người đàn ông quay đầu lại, ánh mắt lóe lên một tia sáng khi nhìn thấy chàng trai tóc đen đang đứng trong sảnh. Nhưng ngay sau đó, anh cố tình che giấu cảm xúc, bấm vài lần trên màn hình điện thoại rồi mới đặt nó xuống, bước chậm rãi về phía Lâm Lăng.
Kỳ Nam nhìn từ đầu đến chân bộ trang phục mỏng manh mà Lâm Lăng đang mặc, không giấu nổi sự không hài lòng: “Lạnh không?”
Lâm Lăng cười hì hì, lắc đầu: “Không lạnh đâu, ở đây có anh rồi thì làm sao lạnh được?”
— Đúng là miệng lưỡi trơn tru.
Kỳ Nam khẽ hừ một tiếng, không trả lời. Anh lấy từ sofa bên cạnh một chiếc áo khoác gió màu đen, bước tới khoác lên vai cậu.
Theo hơi ấm từ chiếc áo, mùi nước hoa cổ điển nhè nhẹ của người đàn ông trưởng thành cũng tràn ngập khứu giác của Lâm Lăng, khiến cậu không khỏi ngây người trong giây lát.
Kỳ Nam đưa tay chạm nhẹ lên mặt Lâm Lăng, dừng lại vài giây để chắc chắn rằng da cậu không bị lạnh, rồi mới rụt tay lại, giữ khoảng cách an toàn như ban đầu.
Khi Kỳ Nam vừa lùi lại, Lâm Lăng lập tức tiến lên một bước, rất tự nhiên mà áp sát mặt mình vào tay anh, nhỏ giọng than thở: “Em thật sự không lạnh, nhưng em sắp chết đói rồi. Không phải anh nói sẽ mời em ăn tối sao?”
Sự tiếp cận đột ngột của Lâm Lăng khiến ngón tay Kỳ Nam thoáng khựng lại. Cuối cùng, anh chỉ có thể thở dài bất lực, xoay người dẫn cậu đi qua đại sảnh.
Ánh đèn ấm áp từ trần nhà tỏa xuống, làm các món ăn trên bàn thêm phần hấp dẫn. Hơi nóng từ thức ăn lan tỏa khắp không gian, mang theo hương thơm nồng đượm, quyến rũ đến khó cưỡng.
Hệ thống trố mắt nhìn đống mỹ thực trên bàn, ấm ức lên tiếng trong đầu Lâm Lăng: [...Tôi đói rồi.]
Lâm Lăng hùa theo: “Tôi cũng đói rồi.”
Hệ thống: [...Không hiểu sao tôi cảm thấy cái đói mà cậu nói không giống cái đói của tôi.]
Lâm Lăng suy nghĩ một chút rồi đáp: “Quả thật không giống. Cái đói mà tôi nói thực ra là cả hai loại.”
Hệ thống: [...]
— Tiết tháo đâu rồi hả?!
Lâm Lăng ngồi xuống đối diện Kỳ Nam. Với mối quan hệ hiện tại giữa cậu và tổng tài đại nhân, trước một bàn đầy những món ăn ngon miệng thế này, cậu tất nhiên chẳng khách sáo. Huống hồ, tài nghệ của đầu bếp nhà Kỳ Nam đã nổi tiếng từ lâu. Vừa ngồi xuống, Lâm Lăng liền không kìm được mà nhanh chóng cầm đũa, bắt đầu ăn uống ngấu nghiến.
Trái ngược hoàn toàn với cậu là người đàn ông ngồi đối diện.
Kỳ Nam dường như không mấy quan tâm đến những món ăn trên bàn. Anh chỉ dựa lưng vào ghế, yên lặng quan sát chàng trai đang ngồi trước mặt mình.
Ánh đèn vàng ấm áp làm mờ đi tia yêu chiều thoáng qua trong ánh mắt anh.
Lâm Lăng ăn uống không hề thô lỗ, trông cậu giống như một chú mèo con đang say sưa bú sữa mẹ, vừa mềm mại lại vừa đáng yêu.
Vốn dĩ, Kỳ Nam chưa bao giờ cảm thấy thức ăn nhà mình có gì đặc biệt. Với anh, đồ ăn chỉ đơn thuần là nhu yếu phẩm để duy trì sự sống. Nhưng mỗi khi ăn cùng Lâm Lăng, anh lại có cảm giác như món ăn có thêm chút vị ngọt.