“Đi đâu?” Y mở miệng hỏi.
Trương Phú Quý thở hổn hển, nghe thấy giọng nói vang lên bên tai, theo bản năng đáp lại: “Tất nhiên là chạy trốn! Nếu chậm thêm chút nữa, phong ấn khép lại thì… Đạo trưởng!? Đạo trưởng tỉnh rồi hả?!”
Túc Duật thử cử động. Cơn đau trên cơ thể giảm bớt không ít, rõ ràng nhất là chân— y cảm nhận được nơi gãy xương đã bớt đau, hình như có gì đó đang cố định lại. Nhịp lắc lư trên lưng quỷ cũng không ảnh hưởng quá nhiều đến vết thương.
Y cúi xuống nhìn ác quỷ, chợt hỏi: “Ngươi làm à?”
Trương Phú Quý vội vàng gật đầu.
Nhưng người trên lưng không có phản ứng.
Trương Phú Quý nghiêng đầu liếc nhìn, thấy đôi mắt thiếu niên vẫn còn vương những vân vàng nhạt, hàng mi khẽ rủ xuống, không nhìn hắn, cũng chẳng có vẻ nhận ra hắn vừa gật đầu.
Thật sự là một kẻ mù sao…?
Túc Duật nhận ra luồng sáng kia vừa động đậy, liền hỏi: “Sao không trả lời?”
Trương Phú Quý giật mình, lắp bắp đáp: “Là… là ta làm.”
Nếu không băng bó lại, chân phế đi đã đành, nhưng nếu mất máu mà chết thì còn phiền toái hơn nhiều! Hơn nữa, không băng bó cẩn thận, hắn còn phải cõng người thế nào đây? Máu mà tiếp tục chảy xuống, dã quỷ xung quanh Nam Ổ Sơn chắc chắn sẽ bị hấp dẫn đến!
Trương Phú Quý lúc còn sống là một y lang rong, hắn ghét nhất là đám bệnh nhân ngang bướng, không nghe lời. Nếu đổi lại là mấy bệnh nhân trước đây, hắn chắc chắn sẽ mắng cho một trận ra trò.
Nhưng lúc này, hắn chẳng dám nói gì.
Hắn chỉ cúi đầu, rụt rè nói: “Vết thương nếu không chữa… sẽ chết đấy.”
Túc Duật: “Chết chẳng phải tốt hơn sao?”
Tốt cái quỷ ấy! Chết rất tệ, tệ vô cùng!
Nhưng Trương Phú Quý không dám phản bác.
Không có lý do gì cả, chỉ đơn giản là hắn sợ chết.
Chết rồi, chẳng có gì thay đổi cả, chỉ là càng đau đớn hơn thôi.
Cả hai đều không nói gì thêm. Trương Phú Quý im lặng cõng người đi, mà thiếu niên trên lưng cũng không có ý định mở miệng nữa.
Thiếu niên dường như không quan tâm hắn đang đưa mình đi đâu. Ngoại trừ câu hỏi lúc ban đầu, từ đó đến giờ y chẳng nói thêm lời nào.
Lối ra của phong ấn Nam Ổ Sơn nằm ở phía Tây. Trương Phú Quý vác thiếu niên chạy suốt hai canh giờ, cuối cùng cũng đến được rìa rừng chết, thở hồng hộc.
Từ xa, hắn thấy sương mù ngoài kia mỏng dần. Có một luồng khí lạ hòa vào trong không khí, đó là khí tức từ bên ngoài Nam Ổ Sơn.
Ra ngoài được rồi!
Trương Phú Quý mừng rỡ, bước chân nhanh hơn hẳn.
Nhưng khi hắn vừa chạm đến rìa khu rừng, chợt cảm nhận được những cụm cỏ âm khí tản mác, cùng với hàn khí u ám xung quanh.
Hắn khựng lại.
Sao lại im lặng đến thế?
Sao đến một con quỷ cũng không thấy…?
Một cơn lạnh sống lưng bất chợt trào lên trong lòng Trương Phú Quý.
Hắn vừa lùi lại vài bước, bỗng từ xa có một luồng kình phong mãnh liệt quét tới, tạo thành sóng gió cuồn cuộn ép hắn lùi thêm mấy bước nữa. Hắn vội vã nép mình sau một thân cây khô, cố chống chọi với cơn cuồng phong.
"Chuyện gì—"
Trương Phú Quý còn chưa kịp mở mắt ra, bỗng có một bàn tay ấn mạnh lên vai hắn.
“Đạo... đạo trưởng?”
Luồng sức mạnh ấy như đóng đinh hắn tại chỗ. Ý định chạy trốn vừa nảy lên đã bị đè ép xuống, chân hắn cứng đờ không thể nhúc nhích. Hắn quay đầu nhìn, phát hiện người trên lưng không hề nhìn mình, mà đôi mắt kỳ dị kia lại đang chăm chú dõi về phía xa.
Thiếu niên hơi nghiêng mắt, đồng tử trầm tĩnh như mặt nước chết, nhưng dường như vừa khẽ xoay nhẹ.
“Đừng động.”
—
Cách đó không xa, nguồn cơn của luồng cuồng phong là một chiếc linh thuyền đang chậm rãi hạ xuống.
Chiếc linh thuyền vô cùng hoa lệ, toàn thân được chế tác từ linh thạch quý giá, tỏa ra hào quang lấp lánh. Đứng tại khe nứt của phong ấn Nam Ổ Sơn lúc này là hàng chục tu sĩ, y phục muôn màu muôn vẻ. Dẫn đầu chính là môn phái đã lập giới bia Nam Ổ Sơn— Ly Hỏa Phái.
Trong màn sương dày đặc đầy âm khí ở cửa núi, những tu sĩ tỏa ra linh khí dày đặc, lập tức thu hút sự chú ý của đám người xung quanh.
Những tu sĩ đứng đằng xa ai nấy đều khí vũ bất phàm, y phục gọn gàng sạch sẽ, chỉ cần đứng đó thôi cũng đã trông hoàn toàn lạc lõng giữa vùng đất đầy tà khí và sương mù như Nam Ổ Sơn. Đúng như lời đồn, khí thế họ tỏa ra chính là của tiên nhân trừ yêu diệt ma.
Lúc này, từ linh thuyền có một tu sĩ bận áo đạo bào xanh lam bước xuống.
Người này tay áo rộng dài, dáng vẻ tràn đầy khí phách, từng cử động đều lộ rõ uy thế.
Vừa đáp xuống, gần như toàn bộ ánh mắt xung quanh đều đổ dồn vào hắn.
“Hắn là ai?”
“Ngươi không nhận ra sao? Đó là thiếu chủ nhà họ Túc, ai trong Nam giới mà không biết hắn chứ?”
—
Trong giới tu hành Đông Hoàn, danh vọng cao nhất thuộc về một núi, bốn môn, tám đại gia tộc.
Ngọn núi duy nhất chính là nơi tập trung thiên tài tu luyện— Thiên Lộc Sơn.
Từ Thiên Lộc Sơn đã sản sinh vô số nhân tài, hàng trăm năm qua vẫn luôn là đại diện ưu tú của tu sĩ nhân tộc. Dưới chân ngọn núi này có Tứ đại môn phái: Thương Tuyết Tông, La Sơn Môn, Huyền Vũ Trang và Thần Y Cốc. Cùng với đó, tám đại gia tộc danh giá cũng nổi danh chẳng kém gì bốn môn phái kia.
Mà tu sĩ áo lam kia chính là Túc Dịch, thiếu chủ của Túc gia, gia tộc đứng thứ sáu trong tám đại gia tộc.
Năm mười lăm tuổi, hắn tiến vào Kim Đan, trở thành đệ tử thân truyền của chưởng môn Thương Tuyết Tông. Hắn còn được xưng tụng là thiên tài bậc nhất của thế hệ trẻ, bậc thầy phù văn pháp thuật, nổi danh khắp giới tu hành.
Ánh mắt của đám tu sĩ xung quanh vô thức lướt qua những người của Túc gia, cuối cùng đều dừng lại ở vị thiếu chủ áo lam đứng đầu.
Sau khi các trưởng lão của Túc gia bàn bạc với tu sĩ Ly Hỏa Phái, Túc Dịch lập tức xoay người, dẫn theo vài tu sĩ Ly Hỏa Phái đi sâu vào khe nứt Nam Ổ Sơn.