Hắn không nói gì, nhưng khí thế bức người của hắn lại khiến ai cũng phải chú ý.
—
“Ngươi nghe gì chưa? Mấy ngày trước cả tu giới xôn xao về chuyện này—”
“Chuyện gì?”
“Là chuyện về hôn ước của Túc gia với Cố gia ở Tây Trạch đó! Nghe đồn, hai nhà có một tờ hôn thư, mà người trong đó chính là Túc thiếu chủ và…”
Một đệ tử môn phái hạ giọng hỏi đồng môn bên cạnh: “Chẳng lẽ chính là Túc thiếu chủ và vị kia?”
Người bên cạnh liếc nhìn bóng dáng của Túc Dịch, càng nói càng nhỏ giọng:
“Nói bừa coi chừng mất mạng! Nhưng ta nghe nói, chiếc linh thuyền của Túc gia vốn khởi hành từ Thiên Nguyên Thành, đang trên đường tây tiến… mà Cố gia chẳng phải cũng ở Tây Trạch đó sao?”
Chuyện này thực sự rất kỳ lạ.
Vài ngày trước, tại Thiên Nguyên Thành, một tin đồn chấn động được truyền ra— Túc gia và Cố gia có hôn ước.
Túc gia đứng thứ sáu trong tám đại gia tộc, còn Cố gia ở Tây Trạch từ lâu đã là đệ nhất thế gia, danh vọng vang xa.
Mà Cố gia có một thiếu chủ— Cố Tử Chu.
Hắn là đệ tử đầu tiên của Thiên Lộc Sơn, được mệnh danh là thiên tài xuất chúng của tu giới Đông Hoàn.
Năm mười lăm tuổi, hắn đã bước vào Kim Đan. Năm hai mươi lăm tuổi, hắn đột phá Nguyên Anh.
Dù nhìn khắp toàn bộ tu giới Đông Hoàn, hắn vẫn là người đứng đầu. Nếu được thời gian bồi đắp, trăm năm sau, hắn chắc chắn có thể tiến vào Hóa Thần, vượt qua Thiên Kiếp, không ai có thể đoán trước được giới hạn của hắn.
Nếu Túc gia thực sự có hôn ước với Cố gia, cục diện một núi, bốn môn, tám đại gia tộc chắc chắn sẽ có biến động lớn.
Bình thường, một tin đồn như vậy nếu vô căn cứ, chỉ cần nửa ngày là sẽ bị phủ nhận.
Nhưng từ khi tin này lan ra, đã nhiều ngày trôi qua, cả hai nhà vẫn không hề lên tiếng giải thích.
Không phủ nhận, thì rất có thể chính là sự thật.
—
Phía sau khu rừng chết, Trương Phú Quý lần đầu tiên trong đời nhìn thấy nhiều tu sĩ như vậy.
Hắn đã sống trong Nam Ổ Sơn nhiều năm, số lần gặp tu sĩ đếm trên đầu ngón tay. Những ai vào đây đều có kết cục giống nhau— hoặc là chết, hóa thành hung quỷ, hoặc bị đám quỷ khác ăn sống.
Nhưng hôm nay, trước mắt hắn là một trận thế khổng lồ chưa từng có.
Hắn nhìn sang chiếc linh thuyền vừa đáp xuống, cảm nhận được sự chênh lệch quá lớn giữa mình và những tu sĩ này.
Bọn họ mạnh hơn rất nhiều.
Thiếu niên trên lưng vẫn im lặng suốt một lúc lâu.
Cuối cùng, Trương Phú Quý run rẩy lên tiếng: “Nhiều tu sĩ thế này…”
Một giọng nói lạnh nhạt cắt ngang:
“Im lặng.”
Trương Phú Quý lập tức đưa tay bịt miệng.
Thiếu niên toàn thân nhuốm đầy máu, thương thế nặng nề, giọng khàn đặc. Nhưng dù vậy, khi y cất lời, Trương Phú Quý vẫn không dám cử động.
Hắn không khỏi rùng mình.
Tên này… rốt cuộc có phải là kẻ mù hay không?!
Âm thanh bên tai Túc Duật dần trở nên rõ ràng hơn, thính giác của y không lẽ lại nhạy đến mức này sao? Tiếng bước chân ngày càng gần, rõ ràng là có gì đó đang tiếp cận.
Trước mắt y, những màu sắc hỗn tạp đang xoay vần nơi phát ra tiếng động. Chúng quấn lấy làn khí âm trắng nhàn nhạt, giống như những sợi sáng chói lọi được bàn tay quỷ thần điểm xuyết trên một nền trời đen thẫm, lấp lánh sắc màu rực rỡ.
Cảnh tượng này… thật kỳ lạ.
Túc Duật chưa từng nhìn thấy điều gì tương tự, không khỏi chăm chú nhìn, ánh sáng lấp lánh kia không chỉ bao phủ không gian, mà còn đọng lại dày đặc trên những vật thể đang di chuyển. Đặc biệt là trên vài thứ khổng lồ, sắc sáng càng thêm dày đặc, chói lóa tựa những dải lưu quang tráng lệ.
Y khẽ thì thầm: “Đó là gì?”
Trương Phú Quý thoáng khựng lại, nhìn theo hướng y chỉ, cũng sững sờ.
“Một con thuyền rất lớn… Vừa rồi ta nghe thấy họ gọi nó là linh thuyền.”
Linh thuyền.
Túc Duật chậm rãi nghiền ngẫm từ ngữ xa lạ nhưng quen thuộc ấy.
Vậy, những làn khói sắc màu này… là do linh thuyền phát ra sao?
Y chợt hỏi: “Túc gia là gì?”
Trương Phú Quý nghe vậy lập tức kinh ngạc.
Dù hắn đã chết trong Nam Ổ Sơn từ rất lâu, nhưng cái tên Túc gia vẫn vang danh khắp Nam giới Đông Hoàn, có ai mà chưa từng nghe qua? Đó là một đại gia tộc tu hành lẫy lừng, danh vọng chấn động tu giới. Ngay cả Ly Hỏa Phái đang đứng canh giữ Nam Ổ Sơn cũng còn chưa xứng để làm một chi nhánh của Túc gia.
Tại một nơi hoang vu hẻo lánh như Nam Ổ Sơn, cái tên Túc gia vẫn được lưu truyền.
Mà thiếu niên đạo sĩ trước mặt… lại không hề hay biết?
Trương Phú Quý vội vàng thuật lại những gì mình biết.
Sau khi hắn kể xong, thiếu niên trên lưng vẫn không nói gì.
Trương Phú Quý thấp thỏm hỏi: “Ta chỉ biết chừng đó, ngài còn muốn hỏi gì khác không?”
“Không cần.” Túc Duật khẽ hạ mi mắt, từ xa, ánh sáng trắng và sắc màu vẫn hòa quyện vào nhau.
Nhưng khi nghe đến cái tên ấy… y cảm thấy ghê tởm.
Trương Phú Quý thấy y không nói gì thêm, cũng chẳng dám nhiều lời, nhưng vẫn âm thầm quan sát.
Đạo trưởng này không phải người Nam giới sao? Sao lại chẳng biết gì về Nam giới hết vậy?
Hắn lén nghiêng đầu nhìn, thấy thiếu niên dựa trên lưng mình hơi rũ mắt, trông có vẻ khá hơn một chút so với bộ dạng “sắp chết” lúc trước. Cơ thể y cũng đã có lại chút hơi ấm của con người.
“Bên đó có rất nhiều tu sĩ, hình như đều đang tiến vào núi… chắc là tới trừ yêu diệt quỷ. Nếu họ vào rồi, chúng ta sẽ có cơ hội chạy ra ngoài.”
Túc Duật im lặng, bình tĩnh nghe kế hoạch của hắn.
Y nhìn về phía xa, dù trong tầm mắt mờ tối vẫn có vô số luồng sáng đủ sắc độ tựa như khói bếp vương vất trên không. Nhưng giữa đám ánh sáng ấy, phần lớn vẫn là làn khói trắng giống như Trương Phú Quý, lan tỏa từ dưới lòng đất, bay lên không trung, như thể bị một thế lực vô hình nào đó dẫn dắt, trôi dạt về một nơi xa xôi hơn.