Âm khí? Túc Duật nhìn luồng sáng trước mặt.
Y không nói gì thêm, ác quỷ tưởng mình nói chưa đủ rõ, vội vàng run rẩy bổ sung: "Ta... ta tên là Trương Phú Quý, người làng Hạnh Lâm, trấn Nam Ổ. Lúc còn sống làm nghề y lang rong, ra ngoài hái thuốc không may trượt chân ngã xuống vách núi..."
Âm phong vẫn rít gào xung quanh, ác quỷ nói đến khô cả họng, nhưng thấy đối phương không đáp lại, bèn dè dặt gọi: "Đạo trưởng...?"
Túc Duật chẳng thèm để ý đến nó, chỉ chăm chú đánh giá tình trạng của bản thân.
Y nâng tay lên, cơ thể vẫn còn chút đau âm ỉ, nhưng cảm giác bị kiểm soát đã biến mất. Y chạm vào chân mình, từ độ cong của xương mà phán đoán—— chân y đã gãy. Đầu ngón tay chạm vào vết thương, toàn là máu, còn mang theo chút hơi ấm. Nghĩ đến chuyện tất cả số máu này đều là của mình, y cảm thấy vô cùng khó tin.
Thế này rồi, sao y vẫn còn sống?
Ý nghĩ đó vừa xuất hiện, đồ án con mắt trong đan điền lại bất ngờ hiện lên.
Một luồng áp chế mạnh mẽ phủ xuống, giây tiếp theo, y không thể khống chế bản thân mà phun ra một búng máu tươi.
Lại phun nữa?!
Ác quỷ kinh hoàng nhìn y, trong đầu không ngừng gào thét— đây còn là người không vậy?!
Không xa, thiếu niên trông đã không còn giống người, cũng chẳng giống quỷ. Sau khi lại ói ra một ngụm máu, thân thể y dường như đã tới giới hạn. Dù ác quỷ có gọi bao nhiêu lần, thiếu niên cũng không còn phản ứng. Đôi mắt nhắm nghiền, tựa vào gốc cây chẳng khác nào một kẻ đã chết.
"Đạo trưởng?"
Chết rồi thật sao?!
Trong lòng ác quỷ bỗng trỗi dậy một cảm giác vui sướиɠ. Nó xác nhận thiếu niên không còn cử động, lập tức xoay người chạy khỏi rừng chết.
Nhưng nó chưa kịp chạy xa, cả thân hình đã bị một luồng lực vô hình kéo giật lại!
"Rầm!"
Ác quỷ bị kéo lê trên mặt đất mấy thước, kinh hãi quay đầu nhìn, liền thấy mắt cá chân mình bị một sợi xích đỏ như máu trói chặt. Sợi xích ấy dường như được ngưng tụ từ chính huyết dịch, một đầu nối với nó, đầu còn lại vươn về phía thiếu niên.
Ác quỷ thử bước ra xa, nhưng càng rời khỏi, nó càng cảm thấy hồn phách như sắp bị xé toạc!
Sau mấy lần thử, nó hoàn toàn hiểu ra— nó đã bị trói buộc với thiếu niên đạo sĩ kia!
Giống như những hồn thể vừa mới thành hình, nếu bị xé rách, nó sẽ không thể tu luyện nữa, thậm chí có thể hồn phi phách tán.
Ngay lúc này, trên đỉnh Nam Ổ Sơn, âm phong đột ngột mạnh lên. Ác quỷ nhìn theo hướng gió, trong lòng trầm xuống.
"Không lẽ... phong ấn sắp đóng rồi?!"
Nó nghiến răng, cuối cùng lấy hết dũng khí tiến lại gần thiếu niên đạo sĩ.
Y vẫn không nhúc nhích.
Ác quỷ nhìn cái chân gãy của thiếu niên, do dự một lát, rồi lại nhìn về phía âm phong cuồn cuộn trên cao, lại liếc xuống đất đầy máu.
Không thể chết ở đây, nó còn phải trốn ra ngoài!
"Nếu cứu kịp, vẫn có thể nối lại!" Ác quỷ tự nhủ, thở phào nhẹ nhõm. Nó trôi đến bên chân thiếu niên, nhẹ nhàng sờ nắn, dường như đang kiểm tra điều gì đó.
Ngay khi xác định đúng vị trí, nó bỗng siết chặt ngón tay!
"Rắc!"
Tiếng xương va vào nhau vang lên, thiếu niên đang mê man cũng không nhịn được mà bật ra một tiếng rên đau đớn.
Ác quỷ giật mình co rúm lại, do dự vài giây rồi rón rén tiếp tục, vừa làm vừa lẩm bẩm:
"Đạo trưởng, đắc tội rồi... Chân này nếu không nối ngay, sẽ thật sự tàn phế mất!"
Chiếc chân gãy bị bẻ thẳng lại một cách thô bạo. Trương Phú Quý nhanh chóng lượm nhặt mấy nhành cây khô xung quanh, xé vài mảnh vải từ quần áo của thiếu niên, rồi thuần thục cố định xương chân, làm một băng bó đơn giản để cầm máu.
Xong xuôi mọi việc, hắn mới cõng thiếu niên lên lưng.
Sợi xích máu quấn chặt lấy cổ chân hắn chẳng có chút phản ứng gì, Trương Phú Quý dễ dàng nâng người trên lưng. Khi kéo y đi trước đó, Trương Phú Quý đã cảm thấy tên này nhẹ đến kỳ lạ, giờ cõng lên rồi, lại càng thấy nhẹ đến mức đáng sợ.
Mặc quần áo đẹp như vậy, sao không ăn nhiều lên chút? Đám tu sĩ đều thích giữ dáng thế này sao?
Hắn lại nhớ đến đứa con trai đã lâu không gặp. Lúc còn sống, con hắn là một tiểu tử tròn vo, mới bảy tuổi đã béo đến mức thở hồng hộc khi đi bộ. Mỗi lần hắn bắt thằng bé nhịn ăn để tập luyện, nó sẽ mè nheo bám riết cả ngày.
Nhớ đến đây, Trương Phú Quý bất giác cảm thấy chua xót. Đã bao lâu rồi hắn chưa gặp lại vợ con?
Nam Ổ Sơn là vùng đất âm thịnh dương suy, dưới vực sâu nơi chân núi là một ngôi mộ quỷ— một nơi đã vào thì chẳng bao giờ ra được.
Năm xưa, Trương Phú Quý đi hái thuốc thì trượt chân ngã xuống vực sâu Nam Ổ, chết đi và trở thành một ác quỷ. Từ khi ngưng tụ được hồn thể, hắn vẫn luôn tìm mọi cách để rời khỏi nơi này. Nhưng Nam Ổ Sơn có một phong ấn cổ xưa, nghe nói do một vị đại năng giả để lại. Những sinh linh chết tại đây vĩnh viễn không thể rời đi, ngay cả lũ hung quỷ cư trú tại nơi này cũng chẳng thể làm lung lay phong ấn.
Trương Phú Quý đã từng nghĩ, có lẽ hắn sẽ phải làm một con quỷ cô độc cả đời ở đây.
Nhưng mấy tháng trước, đám hung quỷ khét tiếng của Nam Ổ Sơn đột nhiên tàn sát lẫn nhau. Hình như chúng tranh đoạt một món bí bảo nào đó, đánh đến long trời lở đất. Cũng chính trong lúc ấy, phong ấn Nam Ổ Sơn từ chỗ vững như thành đồng đã bắt đầu xuất hiện dấu hiệu suy yếu. Quá trình này kéo dài suốt nhiều tháng, mãi đến mấy ngày trước, phong ấn ở phía Tây mới xuất hiện một khe nứt.
Đây là cơ hội duy nhất để thoát khỏi Nam Ổ Sơn.
—
Túc Duật tỉnh lại trong cơn lắc lư.
Cảm giác đau nhức trong thức hải vẫn chưa tan hết. Y phát hiện mình đang bị cõng trên một thân thể lạnh băng. Y hơi hé mắt, liền thấy đốm sáng trắng hình người kia đang vác y, băng qua khu rừng tối tăm.