Rừng chết tan hoang, mặt đất loang lổ vết máu đã khô đen. Chỉ còn vài dấu vết hỗn độn rải rác, dấu tay khổng lồ gây khϊếp sợ trước đó giờ đã biến mất. Hai con ác quỷ đã tan thành tro bụi, không còn lại chút gì. Chỉ còn lại một con run rẩy, đến thở mạnh cũng không dám.
Ác quỷ nằm bẹp trên đất, sợ đến mức khóc lóc: "Đạo trưởng, ta sai rồi, ta không chạy nữa!"
Đôi mắt thiếu niên mang vẻ kỳ dị nhìn chằm chằm vào nó, như thể muốn tiếp cận gần hơn. Nhưng ngay lúc này, thiếu niên bất ngờ phun ra một ngụm máu bầm, ngã tựa lưng vào thân cây, thở dốc dữ dội khiến l*иg ngực không ngừng phập phồng. Gân xanh nổi lên trên cổ, trông như có thứ gì đó đang cuộn chảy nhanh trong kinh mạch của hắn.
Ác quỷ liếc mắt nhìn tình cảnh từ xa, một luồng hơi lạnh thấu xương chạy dọc lòng bàn chân. Thiếu niên đạo sĩ vừa mới áp chế bọn chúng, giờ đây cơ thể y lại như nứt toác rồi lành lại, máu đọng thành vũng dưới chân. Xung quanh, âm khí thi nhau ùa vào cơ thể y như muốn chiếm lĩnh tất cả.
Trong mắt người khác, y giống như sắp chết. Chân gãy, người đầy thương tích, máu chảy khắp nơi, thân thể chi chít những vết bầm tím do ngã hay va đập.
Nhưng dù như vậy, hơi thở của y vẫn chưa ngừng.
Cảm giác bị âm khí rửa trôi không dễ chịu chút nào, cơ thể y như bị cơn cuồng phong âm u xâm lấn, loạn xạ khắp nơi.
Thiếu niên cảm nhận rõ ràng âm khí đang dần ăn mòn kinh mạch của mình. Y muốn đẩy chúng ra ngoài, nhưng cơ thể lại bất chấp, ngoan cố hấp thụ tất cả, như một kẻ đói khát đang cào cấu để sống sót.
Trong đan điền trống rỗng, một lượng lớn âm khí dần tụ hội. Chúng xông qua kinh mạch, chảy về phía đồ hình con mắt khổng lồ trú ngụ sâu trong đan điền. Giữa cơn đau, y cố gắng xâu chuỗi những ký ức rời rạc đang bùng nổ trong thức hải, hỗn độn và mơ hồ.
"Đùng!" Một tiếng động vang lên. Y cảm thấy mình bị kéo khỏi cảm giác đau rát cháy bỏng, rơi vào vực sâu lạnh lẽo thấu xương. Đột nhiên, hàng loạt ký ức lộn xộn xuất hiện.
Hồ nước lạnh như băng, những kẻ xung quanh cười nhạo, nhấn đầu y xuống nước. Khi y gần như nghẹt thở, bọn chúng lại như kẻ ban ơn, kéo y lên khỏi mặt nước. Tiếng khóc nức nở của chính y vang vọng trong đầu. Nhưng những kẻ đã gây ra chuyện này lại chỉ cười cợt, sự thương hại giả tạo xen lẫn trào phúng như dao cứa vào tâm can y.
Cái lạnh đột ngột biến mất. Tiếng cãi cọ náo loạn bên tai. Trong từ đường, người nam nhân kiêu ngạo luôn coi y như con sâu cái kiến đang giận dữ. Những trưởng bối thường ngày uy nghiêm bỗng mất đi vẻ tự chủ. Y cô độc quỳ chính giữa từ đường, đau đớn đến tột cùng vì vết cắt sâu trên lòng bàn tay. Nhưng thứ khiến y bàng hoàng hơn là những lời lẽ độc ác, sỉ nhục từ những người từng tỏ ra chút lòng tốt với y.
Đây là ai?
Là ngươi.
Ta là ai?
Túc Duật.
Tiếng ồn ào trong từ đường dần xa, như cuốn trôi theo một cuộn phim nhanh.
Cuối cùng thì sao? Y bỗng dưng tự hỏi. À, cuối cùng y bị đẩy xuống vực sâu.
Trong thức hải, những lời răn dạy bám riết như xương tủy lại vang lên.
"Ngươi không được chết."
Phiền quá, đừng nói nữa. Biến đi, cút đi!
Túc Duật vô thức muốn bịt tai, nhưng nước trong ký ức đã rút, gió lao tới điên cuồng xuyên qua màng tai y. "Ầm!" Một tiếng nổ vang dội. Tất cả ký ức kéo y trở lại hiện thực.
Y hít một hơi thật sâu, đôi mắt đột ngột mở to.
Rất nhanh, cảm giác bị bóp nghẹt nơi cổ họng tan biến, cảm giác bị thao túng cơ thể cũng biến mất.
Túc Duật khẽ nhắm mắt, giọng nói thúc giục trong thức hải dường như đã tắt lịm, ký ức trong đầu y hỗn loạn như một mớ tơ vò. Y muốn suy nghĩ sâu hơn, nhưng lại chẳng thể nhớ ra điều gì. Khi những luồng âm khí trong cơ thể dần ngoan ngoãn ẩn nấp, những phù văn kỳ quái cũng chìm theo, cơ thể vốn cạn kiệt của hắn như được ban cho một tia sinh khí.
Trong rừng chết, âm phong gào thét, từng đợt gió lạnh buốt xương liên tục ập tới, máu loang dưới đất từ từ rỉ ra.
Ác quỷ run rẩy giữa cơn gió u ám, nó co rúm lại, tránh xa vũng máu như tránh rắn rết. Người này chảy nhiều máu như vậy mà vẫn sống? Không chết thật à? Nếu y chết rồi, nó phải làm sao? Nó cũng sẽ chết theo sao?
Ác quỷ rụt rè ngẩng đầu, vừa nhìn lên đã thấy thiếu niên ngồi ngay giữa vũng máu.
Ánh vàng ẩn sâu trong mắt thiếu niên dần rút đi, đôi con ngươi đen thẫm như vực sâu. Chỉ còn lại chút vân mảnh nhàn nhạt quanh rìa đồng tử. Giờ phút này, đôi mắt ấy đang nhìn thẳng vào nó.
Ác quỷ càng sợ hãi hơn: "Đạo trưởng, ngài đừng nhìn ta như vậy... ta sợ lắm!"
Túc Duật khẽ cử động ngón tay, bên tai vang lên tiếng kêu gào cầu xin càng lúc càng rõ rệt. Trước mắt y vốn là bóng tối mờ mịt, nhưng giờ đây lại xuất hiện một đốm sáng. Y lạ lẫm nhìn chằm chằm vào đó, tiếng cầu xin bên tai như hòa làm một với hình ảnh trước mắt, trong đầu y hiện lên một đồ án kỳ quái, còn âm khí trong đan điền thì co rút lại như sắp rút lui.
—— Đó là một luồng sáng hình người.
Không đúng, y vốn không thể nhìn thấy.
Túc Duật lục lọi ký ức, nhớ ra một chuyện— y là một kẻ mù lòa.
"Qua đây." Túc Duật khó chịu chớp mắt, nhìn thấy luồng sáng trắng hình người đứng dậy, nghe theo lệnh của y mà tiến lại gần.
Ác quỷ núp bên cạnh nhìn mãi, chẳng dám bước đi, càng nhìn càng cảm thấy thiếu niên đạo sĩ trước mặt quỷ dị đến đáng sợ... Y bị thương thảm thế này mà vẫn chưa chết, còn là người sao?
Nhưng ác quỷ không dám hỏi nhiều, đạo sĩ bảo nó làm gì, nó liền làm theo.
Quay vòng quanh y mấy lượt, cuối cùng đạo sĩ cũng không bắt nó đi tiếp.
"Ngươi là thứ gì?" Túc Duật hỏi.
Ác quỷ ngẩn người: "Ta... ta chỉ là một tiểu quỷ do âm khí ở Nam Ổ Sơn bồi dưỡng mà thành thôi."