Bóng tối và định mệnh
Phía sau y chẳng còn gì, chỉ có một thanh tuyết bạch trường kiếm, đứng sừng sững trong Trận Hiến Tế, không hề lung lay.
Quỷ tu bỗng bật cười khẽ, y đưa tay chạm vào kiếm, lần dọc theo lưỡi kiếm sắc bén cắm trên xương chân, chậm rãi men theo thân kiếm mà trượt lên, cuối cùng nắm chặt lấy chuôi kiếm.
Y khẽ thì thầm, giọng nói nhẹ tựa hơi thở: "Sư huynh, ta sắp chết rồi... Đúng lúc, các người cũng có thể đi rồi."
Lúc Trận Hiến Tế bắt đầu nuốt chửng l*иg giam, những phong ấn trói buộc y suốt ngàn năm hóa thành tro bụi.
Cơ thể bán nhân bán hồn của y cũng từ từ tan biến, theo từng cơn gió cuốn đi, từ bạch cốt tiêu tán thành hắc vụ, hòa lẫn vào dòng linh lực đang chảy xiết.
Ngay khi y sắp biến mất, những tàn hồn còn sót lại của tiên khí trong Vạn Bảo Điện dường như cảm nhận được điều gì đó, đồng loạt bay về phía trung tâm Trận Hiến Tế, nơi y đang đứng.
Thanh tuyết kiếm y nắm trong tay chợt lóe lên một tia kiếm quang yếu ớt, sau đó xuyên phá hư không, lao vυ't ra ngoài.
Trong khoảnh khắc vạn vật sụp đổ, ánh kiếm cuộn chặt lấy những tàn hồn cuối cùng của ác hồn.
Tiên linh ôm chặt lấy ác hồn.
Tiếng chuông Trấn Hồn vốn vang vọng khắp Vạn Bảo Điện, nay hoàn toàn tắt lịm.
Quỷ tu ngẩng đầu lên, trong màn đêm tối đen như mực, dường như y đã nhìn thấy một tia sáng cuối cùng.
Năm Thiên Khải, Đông Hoàn tu đạo giới, Vạn Bảo Điện sụp đổ, Thiên Hư linh mạch bị hủy, vô số đại năng vẫn lạc.
Từ đó, linh khí của tu đạo giới suy kiệt, thời đại huy hoàng của tiên môn chấm dứt.
_
Ngàn năm sau – Nam Ô Sơn, Đông Hoàn tu đạo giới
Gió mưa dữ dội, bóng đen lao đi trong rừng rậm, giẫm lên bùn đất ướŧ áŧ, bắn tung tóe nước mưa khắp nơi.
Một thiếu niên sắc mặt tái nhợt điên cuồng chạy trong khu rừng rậm rạp, thân hình nhỏ gầy loạng choạng giữa những bụi cây. Những vết xước trên người do nhánh cây và đá vụn cứa vào máu chảy đầm đìa, nhưng y không còn cảm giác gì nữa.
Tất cả suy nghĩ trong đầu y đều bị những thanh âm lạnh lẽo truy đuổi phía sau lấn át.
Rầm!
Đột nhiên, chân y sẩy bước, cả người ngã nhào xuống vũng bùn lầy giữa đường núi.
"Chạy cái gì?"
Giọng nói lạnh lẽo vang lên ngay sát tai.
Thiếu niên hoảng sợ đến mức khuôn mặt trở nên trắng bệch, đôi tay run rẩy mò mẫm xung quanh, túm lấy một hòn đá sắc nhọn, hoảng loạn vung về bốn phía, cố gắng phòng vệ.
Nhưng trước khi y kịp ra tay, "rắc!", một tiếng gãy giòn tan vang lên.
Cánh tay trái của y đã bị bẻ quặt ra sau, cơn đau nhức nhối lan khắp cơ thể.
Ngay sau đó, một luồng kình phong mạnh mẽ quét qua, thổi bay thân hình gầy yếu của y, khiến y ngã nhào xuống mép vực sâu.
Trong cơn mưa tầm tã, một bóng người vận hắc y dần hiện ra giữa màn sương mù.
"Còn muốn chạy nữa không?"
Hắc y nhân cười khẩy, giọng nói mang theo sự chế giễu.
Thiếu niên thở hổn hển, cảm nhận được cơn gió lạnh thổi lên từ vách vực sâu. Y cố gắng nhịn đau, chậm rãi lùi về phía sau, nhưng chưa kịp lùi thêm, phía sau bỗng xuất hiện một bàn tay lạnh băng.
"Túc Dật, người nhà họ Túc ở Thiên Nguyên Thành, mười tám tuổi, sinh vào năm âm, tháng âm, ngày âm, giờ âm. Ba hồn khiếm khuyết..."
Bàn tay kia dùng sức siết chặt lấy cổ y, thô bạo nhấc bổng y khỏi mặt đất.
Mưa lạnh quất thẳng vào gương mặt thiếu niên, tóc y rũ rượi dính bết vào làn da tái nhợt. Khi bị gọi thẳng tên, cả người y khẽ run lên, cơ thể vô thức co rúm lại, nhưng bàn tay siết chặt cổ họng khiến y không thể giãy giụa.
Đôi mắt mờ đυ.c không tiêu cự của y khẽ động, nhưng sự phản kháng trong cơ thể lại lớn hơn hẳn so với vẻ ngoài vô thần.
Dù vậy, lực giãy giụa yếu ớt này không hề lay động bàn tay đang bóp chặt lấy cổ hắn.
"...Luyện Khí kỳ? Chỉ có thế thôi sao?"
Hắc y nhân lạnh lùng cười, ánh mắt liếc nhìn Mệnh Thư trong tay.
Hắn thấy trong đó hiện lên vận mệnh của thiếu niên này — mười tám năm ngắn ngủi, bị gia tộc ghẻ lạnh, thần trí chậm chạp, tư chất yếu kém, lại mắc bệnh mù bẩm sinh.
"Người nhà họ Túc, thật phiền phức."
Một tu sĩ trung niên đứng gần đó dè dặt tiến lên mấy bước, nhưng không dám lại gần hắc y nhân:
"Ngài cứ yên tâm, người này trong gia tộc đã không còn giá trị. Ngài muốn xử trí thế nào cũng được."
Hắc y nhân hờ hững cúi đầu, kéo thiếu niên lại gần hơn, tận hưởng khoảnh khắc y vì nghẹt thở mà khuôn mặt đỏ bừng.
Ánh mắt hắn như lưỡi dao sắc lướt qua từng đường nét trên khuôn mặt thiếu niên, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Nhưng nhìn mãi, hắn vẫn chẳng thấy được điều mình mong đợi.
Hắn chán nản bĩu môi, tự nhủ:
"Loại hàng thế này mà cũng khiến nhà họ Túc nuôi lâu như vậy… đúng là vô dụng."
Đưa tên này ra khỏi gia tộc còn tốn kha khá công sức, nhưng cũng đáng.
Kẻ kia đã nói rồi —
Mệnh tinh sát sinh ra vào giờ âm, tốt nhất nên biến mất khỏi thế gian, như vậy mới có thể đoạn tuyệt hậu họa.