Mặt trăng ẩn sau màn đêm, gió lạnh rít gào bên vách vực sâu. Từng làn âm khí không thể áp chế bắt đầu tràn lên.
Hắc y nhân cúi đầu, nhìn thiếu niên trong tay. Y đã ướt sũng, vẫn còn là người sống, nhưng trên người ẩn chứa quá nhiều bất ổn.
Mệnh Cách Sát Tinh, có lẽ đây là kẻ cuối cùng.
Thiếu niên dần dần mặt đỏ tía tai vì ngạt thở, bàn tay đang siết cổ y càng thêm siết chặt.
Giọng nói vô cảm vang lên trong màn mưa đêm lạnh buốt:
"Đáng tiếc… chỉ có thể trách ngươi sinh không gặp thời."
"Kiếp sau đầu thai, nhớ chọn một nhà tốt hơn."
*
Mưa gió quất mạnh, mái tóc rối bù của thiếu niên bị gió thổi tung, sức giãy giụa của y dần yếu đi.
Tu sĩ trung niên bước thêm vài bước, nhưng luồng gió lạnh từ dưới vực thổi ngược lên khiến hắn lùi lại nửa bước.
Khi ngẩng đầu lần nữa, hắn bất chợt nhìn thấy một bóng người đứng lơ lửng bên cạnh thiếu niên ở mép vực. Nói là người, nhưng bóng ấy giống một u hồn hơn, yên tĩnh đứng lơ lửng bên cạnh cơ thể thiếu niên đã ngừng giãy giụa.
U hồn đó trông giống thiếu niên như đúc. Tuy nhiên, khác với thân thể bên dưới, hồn thể không nói một lời, đôi mắt đen sâu thẳm phản chiếu ánh trăng lạnh lẽo từ trên cao, lóe lên những tia sáng lạnh như băng.
Trong ánh sáng lạnh đó, từ đôi mắt hồn thể, những sợi kim văn đỏ rực như máu lan dần lên, tựa mạng nhện đang hình thành một loại phù chú phức tạp.
"Đó là gì? U hồn sao?"
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, ánh mắt từ u hồn như xuyên thấu tâm can tu sĩ trung niên, khiến hắn giật mình bừng tỉnh, lập tức lùi lại vài bước.
"Sao vậy?" Người áo đen liếc qua, buông lỏng tay.
Ngay lúc này, một bàn tay gầy guộc tái nhợt của thiếu niên bất ngờ chộp lấy cổ tay của hắn. Người áo đen cúi đầu, chưa kịp phản ứng thì thấy thiếu niên dùng tay làm điểm tựa, thoát khỏi sự kìm kẹp, cả người ngã nhào xuống đất.
"Phiền phức." Người áo đen cau mày, bàn tay tụ lực, đẩy mạnh về phía trước. Thiếu niên vừa mới chạy được vài bước đã bị luồng lực mạnh mẽ quật ngã, cả cơ thể không kiểm soát được mà rơi thẳng xuống vực sâu.
Tu sĩ trung niên giật mình nhìn lại, nhưng mép vực giờ đây đã chẳng còn bóng dáng u hồn nào, chỉ thấy thiếu niên đã bị đẩy xuống.
Thở phào nhẹ nhõm, hắn nghĩ thầm do luồng gió âm khí nơi đây quá quỷ dị, bèn dè dặt hỏi:
"Có cần xuống kiểm tra không?"
Người áo đen phủi tay, nhíu mày:
"Không cần."
Thiếu niên chỉ mới ở giai đoạn Luyện Khí, chưa đủ sức bảo vệ thân thể. Rơi xuống như vậy, y không thể sống sót.
Gió âm thổi vù vù, bầu trời u ám.
Giữa núi non hiểm trở, làn sương đen mịt mù bao phủ khắp nơi. Bỗng nhiên, một thân ảnh từ trên cao rơi xuống, xé toạc lớp sương mù, va đập mạnh vào vách đá dựng đứng. Cơ thể y lăn tròn, đập vỡ cành cây khô cằn yếu ớt, cuối cùng rơi mạnh xuống rừng sâu, nằm bất động.
Sau vài nhịp lặng yên, trong màn sương mờ, những tiếng xì xào bắt đầu vang lên.
"Tiếng gì vậy—"
"Có thứ gì rơi xuống!"
Vài bóng đen lập lòe trong làn sương, lần theo âm thanh, trôi dạt về phía những chiếc lá khô rơi lả tả. Khi ngửi thấy một thứ mùi lạ, bọn chúng phấn khích trôi nhanh đến, phát hiện một cơ thể nhỏ bé nhuốm máu nằm lẫn trong đá vụn và lá mục.
"Là một phàm nhân! Hấp hối rồi."
Trong khu rừng âm u, thiếu niên nằm sõng soài trên rễ cây xù xì. Y phục rách nát bởi vách đá sắc nhọn, phần da thịt lộ ra chi chít vết thương sâu đến rỉ máu. Máu trào ra từ miệng, chân phải bị bẻ gãy một cách kỳ dị, đôi mắt khẽ hé mở, ánh lên vẻ tàn tạ như chỉ còn một hơi thở mong manh.
Điều kỳ lạ hơn nữa là phía trên thân thể thiếu niên, một u hồn đang lơ lửng.
U hồn yên lặng nhìn thiếu niên, cúi xuống, dường như cảm nhận được máu từ cơ thể đang chảy dần đi, ý thức của y cũng theo đó mà trôi xa. Nỗi đau từ thân thể dường như mờ nhạt hơn, y đưa tay chạm vào cơ thể mình, nhưng bàn tay trong suốt xuyên qua không khí, để lại cảm giác hoang đường, buồn cười.
"Hừ… đến nước này rồi, vẫn không thể chạm vào chính mình."
U hồn sinh ra đã mang sát khí, không thể hoàn toàn nhập vào thân xác. Hồn phách của y từ đó không trọn vẹn, chỉ có thể quanh quẩn bên cơ thể này, chịu đựng cảnh thân thể ngu độn sống qua ngày, chịu nỗi thống khổ của bệnh tật hành hạ.
Nhưng hiện tại, một cảm giác như sắp được giải thoát khỏi mọi đau khổ bao trùm lấy y.
"Ta sắp chết rồi sao?"
"Chắc là sắp rồi."
Hơi thở của thiếu niên ngừng lại. U hồn nhắm mắt, cảm nhận thời khắc cuối cùng của mình.
Ngay khi đó, làn sương mù đen bao phủ xung quanh bỗng như ngừng lại, tựa hồ nhận được một chỉ dẫn nào đó. Từng luồng âm khí lạnh lẽo ào đến, quấn chặt lấy u hồn đang sắp tan biến, tràn vào cơ thể bê bết máu của thiếu niên, từ từ hòa vào từng mạch máu.
Những âm khí thâm nhập vào cơ thể y bắt đầu phân tán, xoay tròn, tựa như những mảnh vỡ nhanh chóng ghép lại thành một thể. Các hoa văn phức tạp, tối nghĩa xuất hiện, hình thành một đồ đằng kỳ lạ, bề mặt đồ đằng ánh lên sắc vàng rực rỡ.