Hiện tại, điều phiền phức là Chu Chí Nho đã yêu đương và kết hôn. Gia đình đối phương giàu có, cho dù tái hôn và có con riêng cũng không ảnh hưởng đến việc ông ta dọn về nhà vợ ở. Đứa con trai sinh ra còn mang họ nhà vợ.
Bà cụ oán trách, nói đứa con trai duy nhất lại đi “ở rể”, cháu trai duy nhất không mang họ cha, thật là mất mặt. Cho đến khi chết, bà cụ vẫn oán hận, không thể hóa giải khúc mắc trong lòng, trước khi chết còn nói với mọi người rằng mình không có con trai, không muốn thấy mặt.
Chu Chí Nho quả thực cũng nghe lời, gửi tiền mai táng và mọi chi phí về, để dân làng giúp đỡ lo liệu đám tang.
Chu Vãn Phong bị bỏ lại ở quê sống cùng gia đình người chú họ là Chu Chí Thành. Nhà này kiểm soát cô trong lòng bàn tay, moi tiền từ Chu Chí Nho, nuôi dưỡng cô tốt xấu lẫn lộn, khiến cô hình thành một đống thói hư tật xấu. Thi đại học thất bại thảm hại, không học được nữa nên mới chạy đến thành phố Vân Hải. Sau đó, cốt truyện trong truyện bắt đầu, cuối cùng cô phạm tội bị kết án, ngồi tù mọt gông.
Một ván bài nát, nhưng so với những gì cô từng trải qua thì vẫn còn đỡ hơn. So sánh một chút, đây là ván bài nát đối với nguyên chủ, nhưng lại là ván bài tốt mà cô hằng mong ước.
Cô là con gái lớn của Chu Chí Nho, tình cha con nhạt nhẽo, không gần gũi, nhưng về mặt tiền bạc thì ông ta chưa bao giờ keo kiệt, nếu không người nhà cũng sẽ không nhiệt tình chăm sóc cô.
Chỉ riêng điều này cũng đáng để cô tìm đến ông ta sớm hơn sáu năm.
Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, cô nghe thấy tiếng loa báo ga phía trước.
“... Tàu sắp đến trạm phía Nam của thành phố Vân Hải, hành khách xuống tàu vui lòng mang theo hành lý của mình, đến cửa ra tàu chờ sẵn.”
“Thưa quý khách, tàu sắp dừng tại trạm phía Nam thành phố Vân Hải, vui lòng mang theo hành lý xách tay của quý khách chuẩn bị xuống tàu.”
Theo thông báo của loa phát thanh, hành khách chuẩn bị xuống tàu lần lượt đứng dậy lấy hành lý.
Hành lý của Chu Vãn Phong chỉ có một chiếc ba lô, cô chen chúc trong đám đông bị xô đẩy xuống tàu.
Dòng người chen chúc nhau tại cửa ra, xô đẩy va chạm đủ kiểu, Chu Vãn Phong vô tình bị người từ phía sau va phải mấy lần. Một lần nữa suýt ngã, được người ta nắm lấy cánh tay kéo lên.
“Em gái, không sao chứ? Cũng không phải là vội vàng đầu thai mà gấp gáp cái gì? Ra ngoài muộn chút thì sao chứ? Đâm vào người ta mà một lời xin lỗi cũng không có.” Một người phụ nữ mặc váy chấm bi, đi giày cao gót, tóc uốn xoăn nhẹ, nhiệt tình khoác lên bờ vai gầy gò của Chu Vãn Phong, sợ cô lại bị người khác va phải.
Chu Vãn Phong đẩy tay ra, kéo giãn khoảng cách giữa hai người, rồi quay đầu nhìn xung quanh, phớt lờ nụ cười quan tâm của người phụ nữ mà tiếp tục đi về phía trước.
Người phụ nữ bám theo, cố gắng đưa tay ra khoác lấy cánh tay Chu Vãn Phong: “Em gái, em đi một mình sao? Sao không thấy người nhà em? Chị là người địa phương ở Vân Hải này, em đến chỗ nào của Vân Hải? Chị đưa em đi? Còn nhỏ như em đi không an toàn đâu.”
Chu Vãn Phong dừng bước, khẽ nhíu mày, trong đôi mắt ẩn chứa sự lạnh lùng không thuộc về lứa tuổi vốn có, nhỏ giọng cảnh cáo: “Chị và cả người đàn ông đội mũ phía sau kia nữa, đều tránh xa tôi ra.” Nói xong liền bước qua người phụ nữ tiếp tục đi.