Thập Niên 80: Ta Đây Trọng Sinh Thật Trớ Trêu

Chương 3: Sớm hơn sáu năm

Nụ cười trên mặt người phụ nữ thoáng chốc cứng đờ.

Cho đến khi người đàn ông đội mũ phía sau nháy mắt ra hiệu với cô ta, người phụ nữ mới hoàn hồn lại rồi đuổi theo, cười giải thích: “Em gái, em hiểu lầm rồi, chị và người đó không quen nhau. Do chị thấy em là một đứa trẻ mà bên cạnh lại không có người lớn, lo em bị người ta lừa. Ở nhà ga có đủ loại người bắt cóc, lừa đảo, em gái rốt cuộc muốn đi đâu thế? Chị, chị sẽ đưa em đến nơi, giao cho người nhà em rồi chị đi.”

“Bốp” một tiếng, Chu Vãn Phong đột nhiên giơ tay lên hất mạnh cánh tay đang đưa tới của người phụ nữ, lực không hề nhỏ, có thể thấy rõ vết đỏ.

“Bắt cóc hay lừa đảo? Có tiền án tiền sự không?”

Mặt Chu Vãn Phong không biểu cảm, mắt nhìn thẳng vào người phụ nữ: “Trên tay chị dính ma túy đá? Hay heroin?” Khóe miệng cô khẽ cười: “Quên mất, có lẽ các người không gọi như vậy, các người gọi là xì ke? Nước thần?”

Người phụ nữ theo phản xạ giấu tay ra sau lưng, ánh mắt cảnh giác nhìn xung quanh, sợ có người nghe thấy. Nụ cười trên mặt cứng đờ, chưa kịp giải thích thì đã nghe thấy cô gái đối diện tiếp tục nói: “Vừa rồi chị hỏi tôi muốn đi đâu? Tôi muốn đi đồn cảnh sát. Chị và cả đồng bọn phía sau có muốn đi cùng tôi không?” Trước đây Chu Vãn Phong từng nghe người ta nói vào những năm 80, 90, các bến xe, nhà ga đâu đâu cũng có người bắt cóc, lừa đảo. Thấy người đi một mình là xúm lại bắt chuyện, đi theo suốt đường, sau đó tìm chỗ vắng vẻ bỏ thuốc mê rồi mang đi.

Ngay lần đầu tiên bị va phải, cô đã cảnh giác.

Người phụ nữ nhìn về phía sau, gượng gạo cười mấy tiếng nói không phải.

Thực ra cô ta và đồng bọn vừa xuống xe đã để ý đến một cô bé mười mấy tuổi, đi đường không nhìn phía sau, cũng không nhìn ngang nhìn dọc, một mình ngẩng đầu đi thẳng về phía trước, vừa nhìn là biết đi một mình, bên cạnh không có ai.

Cô bé trông trắng trẻo sạch sẽ, đôi mắt to chiếm nửa khuôn mặt, bây giờ còn nhỏ chưa nhìn ra được, chứ lớn lên chắc chắn sẽ rất xinh đẹp.

Bắt được chắc chắn sẽ là một món hời lớn.

“Con bé đó quỷ quái quá, cứ như sau gáy mọc thêm mắt vậy. Tôi vừa đưa tay ra, nó đã hất đi. Cũng biết tôi là đồng bọn của anh, những thứ trên tay tôi nó đoán trúng bảy tám phần. Quá quỷ dị, anh xem da gà trên cánh tay tôi bây giờ còn chưa hết đây này. Anh chưa thấy ánh mắt con bé nhìn tôi đâu, nhìn mà tôi thấy dựng cả tóc gáy, hôm nay có lẽ gặp phải Diêm Vương giả quỷ rồi.”

Đồng bọn đội mũ nhón chân nhìn xung quanh, lòng tham vẫn chưa nguôi: “Con bé đó đâu rồi?”