Nhoáng một cái đã nửa tháng trôi qua, cơ thể của Cảnh Ngôn Chi đã có thể hoạt động tự nhiên, nhưng vì không có thuốc tốt để điều dưỡng nên vẫn còn rất yếu.
Ngoại trừ việc không cần người dìu, ít nhất giờ đây cậu có thể đứng và đi lại chừng một giờ đồng hồ.
Thời gian ở lại trong chùa càng lâu, Cảnh Ngôn Chi càng có cảm giác nhìn thấu mọi thứ trong cõi trần.
Sau bữa cơm chiều, thầy trụ trì đã nói chuyện với cậu về việc xuống núi.
“Ngôn Chi, cơ thể con ra sao con biết rõ, ở trên núi này không có điều kiện tốt, thầy chỉ có thể giúp con duy trì hiện trạng, nếu không tuổi thọ của con cũng chẳng còn bao nhiêu năm nữa.”
Thầy trụ trì nhìn vào thiếu niên cúi đầu không nói, trong lòng thở dài.
“Xuống núi đi, mọi thứ trên đời đều không quan trọng bằng sức khỏe.”
Im lặng một hồi lâu, Cảnh Ngôn Chi ngẩng đầu lên nói: “Nhưng thầy ơi con chẳng có gì hai bàn tay trắng, chỉ mong muốn an yên sống nốt phần đời còn lại.”
Vậy nên, xin hãy cho con xuất gia.
“Ngôn Chi, con vẫn chưa dứt hồng trần, nhân duyên chưa hết.”
“Thầy?”
Cảnh Ngôn Chi ngạc nhiên, cậu đã ngủ suốt 13 năm, mẹ qua đời, cha không có, không còn bất cứ ràng buộc nào, sao lại có nhân duyên?
Thầy trụ trì mỉm cười sâu xa: “Vạn vật trên đời đều có nhân quả, tự có định số.”
Sau đó y đứng dậy rời đi, để lại Cảnh Ngôn Chi tự suy ngẫm.
Cảnh Ngôn Chi nhìn theo bóng lưng của thầy trụ trì, tâm trạng rơi xuống vực sâu.
Xuống núi.
Từ lúc cậu tỉnh lại đã không nghĩ tới, một người không được mong đợi, không biết gì cả, thì sẽ làm gì khi xuống núi.
Những năm tháng ngủ say ấy, rốt cuộc chỉ là giấc mơ mà thôi, thực tế thì cậu chỉ bị tống vào cảnh bị bỏ rơi.
Nếu nói đến báo thù, thực sự không có cần thiết.
Cậu chỉ là mệt mỏi mà thôi, trên núi này có người bên cạnh, có người yêu thương cậu, tại sao phải xuống núi với thân thể tàn tạ này, để làm phiền người khác?
Năm đó nhà họ Cảnh để cậu lại đây, họ đã để lại một khoản tiền, nuôi dưỡng cậu cho đến khi chết cũng không vấn đề gì.
Nhưng, cậu cũng phải nghĩ cho người trong chùa Bích Sơn.
Gió đêm thổi nhẹ, Cảnh Ngôn Chi nghe tiếng ồn ào của Tĩnh Ngữ trong bếp, tiếng mắng của Vô Vị, tiếng giản hòa của Tĩnh An.
Cuối cùng, chính là cậu đã quá ích kỷ.
Chết đi không đáng sợ, nhưng không thể vô duyên vô cớ chết ở Bích Sơn, sẽ để lại cho họ những phiền phức vô tận.
Chùa Bích Sơn có thể hoang vắng, nhưng không thể có người chết, vẫn là một con người bình thường, không có gì đặc biệt.
Thôi, chết ở dưới núi vậy.
Chôn mình trong biển hoa.
Chỉ là không biết, đến lúc đó liệu sẽ có ai chôn hoa cho cậu không.
Một người vô danh, không có lợi ích gì để người khác tranh giành.
…
Lại một tháng trôi qua, cuối tháng 10, thời tiết hơi lạnh.
Tháng trước còn phải trốn tránh mặt trời, hôm nay lại cần ánh mặt trời chiếu rọi.
Như mọi ngày, ăn sáng xong, tập phục hồi, Cảnh Ngôn Chi đứng trên núi ngoài chùa nhìn về phía xa.
Ánh mắt của cậu ngày càng mơ màng.
Cậu phải đi đâu, tương lai của cậu ở nơi nào?
“Khụ…Khụ”
Trong suốt một tháng qua, sức khỏe của cậu ngày càng yếu đi, đây cũng là lý do mà Thầy trụ trì khuyên cậu sớm xuống núi.
Điều trị dinh dưỡng không theo kẹp, chỉ dựa vào những dược liệu trong núi, thật sự không thể hồi phục được.
Không có đủ điều kiện tốt, mùa đông này, cậu chỉ có thể nằm trên giường mà thôi.
Một dải vải đỏ đã lâu năm tung bay theo gió, Cảnh Ngôn Chi không thể kiềm chế được mà đưa tay muốn bắt lấy.
Nhưng mà, lại chỉ là một khoảng không.
“Ấy ấy…”
Chu Duật thật vất vả mới bò lên tới nơi, nhìn thấy cảnh tượng một người mặc áo trắng định nhảy xuống, anh ta theo phản xạ mà kêu lên.
Theo lý mà nói, người chết trước mặt anh ta không chỉ là hàng ngàn, mà còn hàng trăm, anh ta vốn dĩ không phải là người tốt gì.
Nhưng khi nhìn thấy bóng hình muốn bay theo gió biến mất kia, trái tim anh ta chợt dừng lại, như muốn bay lên giữa không trung.
“Bình tĩnh một chút, muốn chết thì đợi chúng tôi đi rồi hẵng chết.”
Cảnh Ngôn Chi nghe thấy tiếng gọi, quay đầu lại, lại nhìn thấy người đàn ông xung quanh lạnh lẽo kia.
Lại gặp nhau rồi…
Cậu khẽ gật đầu, quay qua nhìn Chu Duật, khóe miệng nhếch lên: “Cảm ơn, tôi chưa chết đâu.”
Chu Duật:...
Không biết phải nói gì, ai lại trả lời như này chứ.
“Chi Chi! Chi Chi!”
Từ xa, Tĩnh Ngữ líu ríu chạy đến.
“Chi Chi, sao anh lại chạy ra ngoài nữa vậy, không biết gió lạnh sẽ làm anh bị bệnh sao!”
Cậu bé trách móc nhưng tay lại nhanh chóng khoác áo cho cậu.
Cảnh Ngôn Chi cười, để y tùy ý chỉnh trang, chẳng phản bác câu nào.
“Sao anh không ngoan tí nào, lần sau còn thế nữa sẽ phạt anh chép kinh văn đấy!”
“Cảm ơn tiểu sư phụ Tĩnh Ngữ của chúng ta!”
Tĩnh Ngữ đột nhiên dừng lại, ép chặt khóe miệng của mình: “Khụ khụ, coi như anh có chút hiểu chuyện! Được rồi, nhanh vào đi, Tĩnh An đã nấu canh gừng cho anh rồi.”
“Mà em nói cho anh biết nè, canh gừng đó thật sự khó uống lắm, anh thảm rồi, ai bảo anh không nghe lời, ra đây hóng gió, bla bla bla…”
Cảnh Ngôn Chi được y đỡ, vừa đi vừa nghe y lảm nhảm, quay về sân.
Gió thu nhẹ nhàng, ánh trăng rộng lớn.
Bạch Kỳ An và Chu Duật lại một lần nữa bị phớt lờ.
“Chậc chậc, xem ra cậu công tử vô danh của nhà họ Cảnh này, số mạng cũng không được dài đâu.”
Chu Duật vuốt cằm, không hiểu sao lại cảm khái.
Bạch Kỳ An nhìn bóng lưng đang khuất dần, không nói gì thêm, bước vào sân, vẻ mặt bình thản, dường như không quan tâm.
Lại gặp mặt rồi.
Bạch Kỳ An ngẩng đầu nhìn các vị thần Phật trong điện, trong lòng lại bình tĩnh một lúc.
Chu Duật đứng ngoài cửa, anh ta mãi không thể hiểu nổi tiên sinh rốt cuộc muốn làm gì.
Đây là lần thứ ba tiên sinh đến đây, nhưng mỗi lần đến lại chẳng nói rõ ràng là muốn làm gì, chỉ thỉnh thoảng trò chuyện vài câu với trụ trì, còn lại đều là ngồi yên lặng ngẩn người.
Nếu nói tiên sinh đến đây để sám hối thì thôi, nhưng về nhà lại vẫn là tay cầm dao súng, không có chút dấu hiệu nào là nhân từ cả.
Nếu nói muốn thay đổi con đường thì anh ta thấy tiên sinh vẫn đang mở rộng phạm vi của mình, bắt đầu vươn tay ra nước ngoài.
Chu Duật cẩn thận nhớ lại sự khác biệt trong suốt thời gian qua, thứ duy nhất có liên quan có lẽ là một chiếc khăn quàng cổ.
Ba năm trước, bọn họ đã đi ra ngoài một chuyến, khi trở về liền phát hiện chiếc khăn quàng cổ mà hôm đó đeo bỗng nhiên mất tích một cách khó hiểu.
Nếu là chiếc khăn bình thường thì cũng không sao, dù sao cũng có rất nhiều chiếc khăn thương hiệu lớn ở trong nhà của tiên sinh, nhưng cứ phải là chiếc đó.
Chiếc khăn được mẹ của tiên sinh tự tay đan, còn thêu tên tiên sinh lên đó, “Kỳ An”.
Cầu bình an vô sự.
Lúc ấy tiên sinh nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng thật ra đã ra lệnh một cách nghiêm khắc, yêu cầu nhất định phải tìm ra chiếc khăn đó.
Và lần tìm đó, đã tìm suốt ba năm.
Tên tài xế lái xe đã bị tiên sinh tự tay xử lý, gã vẫn cắn chặt răng nói rằng mình chưa từng rời khỏi xe, cũng không có ai lên xe.
Nhưng, chiếc khăn quàng quả thật đã mất.
Điều kỳ lạ là, hai tháng trước, chiếc khăn đó bỗng nhiên xuất hiện trong nhà.
Chu Duật đã xem qua vô số lần camera an ninh, nhưng vẫn không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Ngày hôm sau, tiên sinh đột nhiên nhắc đến chùa Bích Sơn.
Ngày hôm đó, sau khi hoàn thành công việc, họ đã đến đây và gặp được ngôi chùa kỳ lạ và u ám này, cùng với những người ở trong đó.
Lần đầu đến, anh ta cũng không để tâm, chỉ nghĩ rằng người ở núi này không hiểu thế giới bên ngoài.
Lần thứ hai, khi tiếng kinh lọt vào tai, Chu Duật dường như bắt đầu hiểu được ý của tiên sinh.
Những câu kinh nhẹ nhàng thì thầm ấy, nhưng lại giống như có người nói bên tai, khiến anh ta vô cùng khϊếp sợ.
Vì vậy, ngay lập tức, mọi thông tin về những người trong chùa này, từ khi họ sinh ra cho đến hiện tại, đều xuất hiện rõ ràng trên bàn của anh ta.
Sau khi trở về, anh ta báo cáo ngay cho Bạch Kỳ An, nhưng tiên sinh lại im lặng không nói gì.