Mười mấy năm nằm trên giường, không nói đến bên trong cơ thể, mà tay chân cũng có phần thoái hóa.
Ngày đầu tiên vừa tỉnh dậy, cậu đã muốn xuống giường nhưng lại ngã trên mặt đất, hai chân như sợi bún không thể di chuyển được.
Là hai bạn nhỏ này đã dìu cậu luyện tập phục hồi chức năng suốt nửa tháng, cộng thêm việc thầy trụ trì châm cứu, cho đến ngày hôm trước cậu mới có thể từ từ chống gậy đi được vài mét.
Chùa Bích Sơn người ít, khách cũng ít.
Thời tiết gần thu, ngồi dưới cây Nhân Duyên tránh nắng, làn gió nhẹ thổi qua, cảnh sắc nhân gian thật đẹp.
Sau khi ăn sáng xong, Tĩnh An cùng cậu tập luyện hồi phục thêm hai tiếng, liền theo ý cậu mà chuyển chiếc ghế nằm của trụ trì ra dưới cây Nhân Duyên.
Y pha một ấm trà sâm bổ khí, rồi đi cùng Tĩnh Ngữ vào trong lo việc nội vụ và chép kinh điển.
Những người có thể tìm được trụ trì đều có việc cầu xin, hoặc là đã làm sai gì đó, những kinh điển này chính là dành cho bọn họ.
Cầu xin gì chứ, chỉ là để an tâm mà thôi.
Cảnh Ngôn Chi khẽ cười, nhắm mắt dựa vào lưng ghế, chậm rãi lắc lư.
Thời tiết đẹp, trên cây Nhân Duyên treo đầy những dải vải đỏ phai màu, dưới gốc cây, thiếu niên mặc chiếc áo dài cổ điển bằng vải bông màu kem, nằm trên ghế lắc, tận hưởng một chút thời gian thư thái.
Làn da trắng sáng, đôi mắt nhắm lại, những sợi tóc ngắn vương trên trán, rủ xuống cặp lông mi dài và dày, màu môi hồng nhạt, khí chất thanh thoát trong suốt tỏa ra một vẻ đẹp yếu đuối, bệnh tật.
Bạch Kỳ An leo lên ba ngàn bậc thang, cái hắn nhìn thấy đầu tiên chính là cảnh tượng này.
Gió nhẹ nhàng thổi qua tay áo, khóe miệng khẽ nhếch lên, bàn tay thon dài và tinh tế lướt qua những hạt chuỗi Phật, thu hút ánh nhìn của người đối diện.
“Tiên sinh……”
Chu Duật đứng sau Bạch Kỳ An, nhẹ nhàng nhắc nhở.
Cũng đánh thức bức tranh đẹp đó.
Cảnh Ngôn Chi nghe thấy tiếng động, nhận ra có khách đến liền nhẹ nhàng mở mắt thì đối diện phải ánh mắt mờ tối sâu thẳm của người đàn ông.
Cậu dừng lại một chút, gật đầu nhẹ như một lời chào, rồi lại nhắm mắt tiếp tục nghỉ ngơi, giống như chỉ là một cuộc gặp gỡ thông thường của những người lạ.
Chu Duật hơi ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên có người đối diện với Bạch Kỳ An mà không để ý, làm như không thấy.
Bạch Kỳ An cũng khi cậu nhắm mắt lại thì dời mắt đi, bước vào đại điện của chùa, Chu Duật liếc nhìn Cảnh Ngôn Chi rồi tiếp tục theo sau.
Khi hai người đi qua nhau, Cảnh Ngôn Chi nghiêng đầu cười nhẹ, ánh nắng vừa phải, gió mát không hanh.
Tương lai, chỉ chúc anh bình an và vui vẻ vậy…
Bạch Kỳ An đứng trong ngôi chùa đầy tượng Phật, im lặng không nói gì.
“Cậu Bạch, tâm của cậu chưa đủ tĩnh.”
“Đại sư, sao lại nói vậy?”
Thầy trụ trì ngồi xếp bằng trên đệm bồ, nhắm mắt không nói.
Trong điện, một sự im lặng bao trùm.
Một lúc sau, tiếng tụng kinh từ trong sân vang lên, Tĩnh An và Tĩnh Ngữ ngồi hai bên cạnh Cảnh Ngôn Chi, cùng nhau đọc thuộc lòng bài kinh.
Chu Duật nhìn ngôi chùa kỳ lạ này, mắt híp lại suy nghĩ, sau đó lấy điện thoại ra và gõ vài dòng chữ.
Trong điện, trụ trì cũng lặng lẽ niệm kinh theo, chỉ trong giây lát, Bạch Kỳ An lại một lần nữa cảm nhận rõ ràng những lời kinh vang bên tai.
Từ bài chú an thần ngày hôm qua đến bài kinh hôm nay, thật ra chỉ là tiếng thì thầm nhẹ nhàng, nếu không đến gần thì hoàn toàn không thể nghe rõ được.
Nhưng bên tai lại vang lên những lời kinh thanh thoát, rõ ràng như thể đang truyền đến sát bên.
Bạch Kỳ An nhìn về phía trụ trì, trong lúc vô tình, hắn như thấy được nụ cười của Phật Di Lặc.
Chu Duật trước đó còn lười biếng, giờ đây đứng thẳng dậy, ánh mắt sắc bén vô cùng.
Anh ta và Bạch Kỳ An cùng có cảm giác giống nhau.
Những chuyện trên đời, ai có thể nói rõ được đây?
Cảnh Ngôn Chi thản nhiên ngồi dậy, uống một ngụm trà.
Khi bài kinh kết thúc, Tĩnh Ngữ lại trở về với tính cách của cậu bé hiếu động.
“Chi Chi, tâm của anh đã tĩnh lại chưa?”
Tĩnh An, Chu Duật, Vô Vị, tất cả ánh mắt đều chuyển hướng về thiếu niên thanh thoát như ngọc kia.
“Rất tĩnh.”
Bạch Kỳ An nghe thấy được.