Người Đẹp Mỏng Manh Xuống Núi, Được Đại Lão Sủng Như Báu Vật

Chương 6: Xuống Núi

Đây là lần thứ ba đến nơi này, không thể không thừa nhận rằng tâm trạng đã bình tĩnh hơn rất nhiều.

Nhưng từ hồ sơ điều tra cho thấy, những người trong ngôi chùa này không có bất kỳ điểm nào bất thường.

Mấy chục năm trước, chùa Bích Sơn từng rất nổi tiếng, cho đến khi sư phụ trụ trì viên tịch. Các sư huynh đệ mỗi người một ngả, chỉ còn lại trụ trì bây giờ cùng sư đệ Vô Vị ở lại trông giữ nơi này.

Tĩnh An và Tĩnh Ngữ đều là trẻ mồ côi, từ khi còn bập bẹ tập nói đã được đưa đến đây.

Sau đó là đến Cảnh Ngôn Chi.

Một người từng hôn mê suốt 13 năm, đột nhiên tỉnh lại vào hơn hai tháng trước.

Điều kỳ lạ hơn là, nhà họ Cảnh dưới chân núi hoàn toàn không hay biết chuyện này.

Ban đầu, Chu Duật nghi ngờ chiếc khăn quàng có liên quan đến Cảnh Ngôn Chi, nhưng khi điều tra kỹ thì thời gian lại không khớp.

Thời gian chiếc khăn được trả lại và thời điểm Cảnh Ngôn Chi tỉnh dậy chênh nhau 5 ngày—Cảnh Ngôn Chi tỉnh trước, còn chiếc khăn sau đó mới trở về.

Theo thông tin điều tra được, trong vòng nửa tháng sau khi tỉnh lại, Cảnh Ngôn Chi còn chưa thể đi lại, càng không thể nói đến chuyện vượt đường xa trong đêm tối để trả lại khăn, chưa kể còn phải vượt qua từng tầng lớp an ninh.

Mọi người trong chùa Bích Sơn chưa từng rời khỏi nơi này. Họ chủ yếu đổi lấy thực phẩm từ ngôi làng nhỏ phía sau núi, hoàn toàn tự cung tự cấp, chưa bao giờ xuống núi.

Vậy nên, tất cả những giả thuyết này đều không thể.

Vậy, chiếc khăn đã trở về bằng cách nào?

Chu Duật không hiểu, nhưng Bạch Kỳ An lại không nhắc đến chuyện này nữa, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Chỉ là, lần thứ ba lên chùa Bích Sơn.

“Cậu Bạch, quay về đi, ở đây không có câu trả lời đâu.”

Thầy trụ trì hiếm khi ăn mặc nghiêm chỉnh trong chiếc cà sa, trên cổ đeo một chuỗi Phật châu chín mươi tám hạt.

Bạch Kỳ An quay đầu nhìn thầy trụ trì: “Thầy biết tôi muốn hỏi gì.”

Thầy trụ trì mỉm cười đáp: “Nhược ngộ vô cảnh, đương vong kỳ tâm.” (Nếu gặp cảnh vô hình, lòng tất nên quên đi).

Bạch Kỳ An nhìn chăm chú thầy trụ trì: “Thầy à, tôi chỉ là một người phàm, không thông hiểu Phật pháp.”

Trụ trì lắc đầu cười nhẹ, tùy ý ngồi xếp bằng xuống đất, nhắm mắt tụng kinh.

“Xuống núi đi, trời lạnh rồi.”

Chu Duật theo sau Bạch tiên sinh bước xuống từng bậc thang, quay đầu nhìn lại cánh cổng chùa hoang tàn, cuối cùng vẫn chẳng hỏi được gì.

Lại nhìn bóng lưng của Bạch tiên sinh, anh ta nhanh chân đuổi theo—thôi vậy, thế giới thâm sâu này anh ta không hiểu, làm một tay sai nhỏ bé cũng đủ tốt rồi.

Chỉ có điều, cái mông của lão hòa thượng kia thật cứng cỏi, ngồi lâu vậy mà chẳng sợ lạnh gì cả.

Tiếng xe xa dần, rồi biến mất.

Bên trong chùa.

“Mau mau mau, đưa huynh bát canh gừng, đúng là lạnh thấu mông mà!”

“Hahahahaha.”

“Sư huynh, thô tục quá!”

Cảnh Ngôn Chi ngồi bên bếp lửa, tay cầm bát canh, nở nụ cười rạng rỡ.

——

Sáng sớm hôm sau, lại mở mắt trong tiếng tụng Chú Đại Bi.

Nỗi sầu ly biệt nhàn nhạt quẩn quanh trong lòng, Cảnh Ngôn Chi xoay người, vùi mặt vào gối.

Kinh văn kết thúc, một giọt nước mắt thấm vào mép gối.

Ngần ấy năm chăm sóc, không chỉ đơn thuần là một cuộc giao dịch tiền bạc, mà còn là một ân tình to lớn.

Cảnh Ngôn Chi thu dọn mọi thứ, bước vào đại điện, nghiêm chỉnh quỳ trước Phật, thành kính cầu nguyện cho họ được bình an.

Xuân Huyên tịnh mậu, Đường Lệ đồng Hinh.

*ý nghĩa chúc gia đình hạnh phúc, cha mẹ khỏe mạnh sống lâu, anh chị em hòa thuận yêu thương nhau.

Dù luyến tiếc, cuối cùng cũng đến lúc chia ly.

Thời tiết rất đẹp, không có gió.

Cảnh Ngôn Chi chẳng mang theo vật gì, dáng vẻ nhẹ nhàng đứng trước cửa, từ biệt mọi người.

Vô Vị thì không sao, chỉ là hai đứa trẻ… Tĩnh Ngữ và Tĩnh An quen biết Cảnh Ngôn Chi từ khi mới năm tuổi.

Mười ba năm chăm sóc, tình cảm giữa họ đã vượt qua mọi thứ.

“Hu hu… Chi Chi, anh có thể tự chăm sóc bản thân không? Hu hu, hay là anh dẫn em theo đi, em chăm sóc anh.”

Tĩnh Ngữ rưng rưng nước mắt, níu chặt lấy tay áo Cảnh Ngôn Chi, nức nở nhìn cậu.

Đôi mắt Cảnh Ngôn Chi đỏ hoe, cố gắng kiềm chế cảm xúc ngổn ngang.

Cậu đưa tay xoa xoa hai cái đầu tròn nhỏ: “Khi nào có thời gian, anh sẽ quay về. Đừng lo, anh sẽ tự chăm sóc bản thân thật tốt.”

“Tĩnh An, Tĩnh Ngữ, thầy Vô Vị, những năm qua mọi người đã vất vả rồi.”

Vô Vị mỉm cười: “Được gặp nhau là duyên, đừng khách sáo.”

Tĩnh An cúi đầu không nói gì, nhưng nước mắt lại rơi từng giọt lớn.

Cảnh Ngôn Chi đè nén nỗi buồn, cúi người hành lễ: “Núi cao đường xa, chỉ mong thu đẹp hơn xuân.”

Tĩnh Ngữ òa khóc, Vô Vị tiến lên đưa ra một chuỗi hạt châu: “Sư huynh nói có duyên ắt sẽ gặp lại nên sẽ không ra tiễn. Chuỗi hạt này để lại cho con, xem như một kỷ niệm.”

Cảnh Ngôn Chi đưa tay nhận lấy, nước mắt cuối cùng vẫn rơi xuống.

Đây là chuỗi hạt đã theo trụ trì bao năm, chưa từng rời tay, còn được cung phụng trước Phật suốt bốn mươi chín ngày, đã khai quang và cầu phúc.

Tấm lòng này, sao cậu có thể không hiểu?

“Được rồi, đến đây thôi.”

Vô Vị kéo Tĩnh Ngữ đang định chạy theo lại, mỉm cười tiễn biệt.

Cảnh Ngôn Chi siết chặt chuỗi hạt trong tay, không quay đầu lại, rời khỏi chùa Bích Sơn.

“Hu hu, Chi Chi, em sẽ rất nhớ anh!”

Mặt trời mọc có hy vọng, mặt trời lặn có nhớ mong. Bình an vô sự, gặp gỡ đều là ngọt ngào.



Tại nhà họ Cảnh, Cảnh Phủ An vừa tỉnh ngủ đã nhận được một cuộc gọi.

Đầu dây bên kia nói rằng Cảnh Ngôn Chi đã tỉnh lại, hôm nay sẽ xuống núi, bảo ông ở nhà đợi.

Khi nghe cái tên đó, ông ta thậm chí sững sờ mất vài giây. Qua một lúc, mới nhớ ra Cảnh Ngôn Chi là đứa con trai thực vật kia.

Muốn hỏi thêm gì nữa thì điện thoại đã bị cúp.

Ông ta cau mày, ngồi trên giường nhìn chằm chằm vào điện thoại, nghi ngờ là một cuộc gọi lừa đảo.

Một người đã ngủ say nhiều năm bỗng nhiên tỉnh lại, chuyện này chẳng khác gì truyện thần thoại.

Gọi lại thì nhận được thông báo máy đã tắt.

Sáng sớm xuống lầu dặn dò chuẩn bị bữa sáng xong, khi trở lại phòng, nhìn thấy chồng đang ngồi trên giường cầm điện thoại thất thần, Phương Lệ Lệ dịu dàng hỏi: "Ông xã, anh sao vậy? Có chuyện gì à?"

Cảnh Phủ An lấy lại tinh thần, trầm giọng nói: "Ngôn Chi đã trở về."

"Ai?" Phương Lệ Lệ phản ứng quá mức, trợn tròn mắt hỏi lại.

Cảnh Phủ An cau mày quát: "Hét cái gì mà hét!"

Phương Lệ Lệ cứng ngắc kéo kéo khóe miệng, giả vờ trấn tĩnh: "Em chỉ là hơi ngạc nhiên thôi, Ngôn Chi chẳng phải đang dưỡng bệnh trên núi sao? Sao đột nhiên lại muốn về?"

Thứ tiện loại đó, sao vẫn chưa chết đi!

Cảnh Phủ An hoàn toàn không biết những suy nghĩ độc ác trong lòng vợ mình. Ban đầu, ông ta cũng rất kinh ngạc khi đứa con trai từng là người thực vật lại bất ngờ tỉnh lại, nhưng sau khi định thần lại, ông ta hờ hững nói: "Điện thoại là người khác gọi đến, chưa biết thật hay giả, đợi xem sao đã."

Nói rồi, ông ta xuống giường đi rửa mặt: "Bữa sáng xong chưa? Mộc Thừa dậy chưa?"

Phương Lệ Lệ ngồi trước bàn trang điểm, trong gương phản chiếu khuôn mặt dữ tợn của bà ta, nhưng giọng nói lại nhẹ nhàng dịu dàng: "Chuẩn bị xong rồi ạ. Hôm qua Thừa Thừa cùng con nhà họ Thẩm đi tiệc xã giao, uống hơi nhiều nên vẫn chưa dậy được."

Vốn dĩ nghe thấy con trai uống rượu về muộn, Cảnh Phủ An định nổi giận, nhưng vừa nghe nhắc đến con nhà họ Thẩm, ông ta liền nén cơn giận xoay người đi vào phòng tắm.

Thôi vậy, chỉ cần không chơi bời với đám bạn bè lêu lổng kia là được.

Phương Lệ Lệ thấy ông ta đã đi vào, tức giận đến mức chộp lấy ly nước trên bàn ném xuống đất.

Tên ti tiện đó, còn dám quay về!

"Choang!"

"Sao vậy?"

Trong phòng tắm vang lên giọng Cảnh Phủ An. Phương Lệ Lệ nở nụ cười méo mó, dịu dàng đáp: "Không có gì đâu anh, em lỡ tay làm rơi ly nước thôi."

Cảnh Phủ An không nói thêm gì nữa. Phương Lệ Lệ sắc mặt u ám, đi ra ngoài gọi người giúp việc vào dọn dẹp.

Lên lầu là một cô gái trẻ, khuôn mặt thanh tú dịu dàng. Nhìn thấy gương mặt xinh đẹp kia, Phương Lệ Lệ lập tức vươn tay bóp mạnh vào người cô ấy.

"Ngoan ngoãn cho tôi."

Người giúp việc đau đớn đến mức không dám kêu lên, chỉ có thể nhẫn nhịn gật đầu: "Dạ, thưa phu nhân."