Bắt Quỷ, Đoán Mệnh Ư? Tôi Là Dân Chuyên Nghiệp

Chương 23

Nó nhớ lại cảnh Lý Mai bị mình dọa hét lên, hào hứng hỏi Diêm Húc: “Chị ơi, lúc nãy chị miêu tả ngoại hình của em với bọn họ, là định để em đi dọa họ tối nay sao?”

Diêm Húc vỗ tay, “Em hiểu ý chị.”

Cô vốn định giải quyết xong chuyện ngọc phỉ thúy sẽ báo thù cho nguyên chủ, không ngờ Diêm Quang Chí và Lý Mai lại tự tìm đến.

Đã vậy thì trước tiên cứ để quỷ nước nhỏ dọa bọn họ vài ngày, cho họ nếm mùi khổ sở đã.

“Đợi đến tối, em đi ngay!”

Tiền Khê Duyệt biến mất dạng, trực tiếp từ cửa sổ bay xuống dưới. Nó thừa lúc xe của Diêm Quang Chí còn chưa đi xa, nhanh chóng lao ra rồi nhảy lên xe, ngồi vững vàng ở hàng ghế sau.

Diêm Quang Chí và Lý Mai ngồi phía trước hoàn toàn không biết có một “vị khách không mời” đã vào xe của họ. Cả hai vẫn đang bàn tán về chuyện vừa xảy ra.

“Ông xã à, anh có thấy lúc ở nhà con nhỏ đó, tự nhiên thấy lạnh sống lưng, như có luồng gió lạnh thổi sau lưng không?” Lý Mai nhớ lại cảm giác lúc nãy vẫn còn thấy sợ hãi.

“Gió lạnh gì chứ, toàn là do bà tự tưởng tượng thôi!” Diêm Quang Chí khinh thường bĩu môi, “Đàn bà các bà đúng là tóc dài thì gan bé, rõ ràng là con nhỏ đó không muốn cho chúng ta thuê cửa hàng, cố tình dọa nạt đấy thôi! Còn chuyện bị trộm vào gϊếŧ chết, nghe là biết nó bịa ra rồi, bà cũng tin được à? Bà nghĩ xem, nếu thật sự có chuyện đó, báo chí chẳng đưa tin ầm ĩ lên rồi sao? Bà lại không biết gì sao?”

“Tôi vẫn thấy nhà con nhỏ đó cứ kỳ quái thế nào ấy… Anh không biết đâu, lúc nãy tôi còn cảm giác có một đôi bàn tay lạnh lẽo dính nhớp chạm vào gáy tôi, rồi còn thổi hơi vào tai tôi nữa… Anh nói hay là chúng ta…” Lý Mai vẫn cảm thấy có gì đó không ổn, luồng gió lạnh và cảm giác dính nhớp lúc nãy quá chân thật, cô đến giờ vẫn còn thấy khó chịu.

Diêm Quang Chí tỏ ra mất kiên nhẫn: “Hay là cái gì mà hay là, cứ quyết định vậy đi, nếu không thì sau này con trai mình lấy vợ bằng gì? Tiền sính lễ lấy ở đâu ra?”

Lý Mai im lặng.

Con trai của họ, Diêm Thiên Tứ, năm nay 27 tuổi mà vẫn chưa kết hôn. Trước đây hắn cũng từng quen một cô gái, nhưng vì nhà hắn không có nhà cửa gì, cũng không có tiền sính lễ đàng hoàng nên hai người đã chia tay.

Nhưng Lý Mai cũng chẳng vừa lòng gì cô bạn gái cũ của con trai.

Cô ta nhìn là biết không phải dạng người dễ bảo, không đủ hiền lành lại chẳng biết hầu hạ người khác.

Con trai bà ta từ nhỏ đã được bà ta chăm sóc cẩn thận, đến nỗi đừng nói là giặt quần áo, nấu cơm, lau bàn hay những việc nặng nhọc khác, ngay cả cái lọ nước tương bị đổ, bà ta cũng không để con trai động tay vào.

Nếu bà ta tìm con dâu, nhất định phải tìm một người hiền lành, biết quán xuyến việc nhà, biết tận tâm chăm sóc con trai bà ta như bà ta vậy. Mấy loại con dâu nấu ăn dở tệ, việc nhà không xong thì bà ta không cần.

Thấy Lý Mai im lặng, Diêm Quang Chí hừ lạnh một tiếng: “Đừng có lảm nhảm nữa! Tôi nói cho bà biết, cho dù nhà đó có thật sự có ma quỷ như bà nói thì cũng không sao, chúng ta cứ chiếm được rồi cho thuê lại chẳng phải xong sao? Đến lúc đó ma quỷ có tìm thì cũng tìm người thuê chứ không tìm chúng ta, bà sợ cái gì!

“Tôi đã tìm hiểu rồi, giá thuê ở khu đó bây giờ không hề rẻ đâu, cái cửa hàng của nó diện tích cũng lớn nữa, nếu cho thuê thì mỗi tháng ít nhất cũng được 1 vạn!”

Lý Mai kinh ngạc: “Một tháng được 1 vạn á? Vậy một năm chẳng phải là được 12 vạn rồi sao?”

Bà ta cứ nghĩ cái cửa hàng đó cùng lắm chỉ cho thuê được ba, bốn ngàn, không ngờ lại có giá trị đến vậy!

Hai vợ chồng bà ta chỉ là công nhân viên chức bình thường, lương tháng của cả hai cộng lại cũng chưa đến mười vạn. Cả nhà tằn tiện lắm thì một tháng cũng chẳng dư được bao nhiêu.