Nếu có được cái cửa hàng đó thì mọi chuyện sẽ khác, họ thu tiền thuê ba, bốn năm cũng đủ tiền đặt cọc mua nhà cho con trai ở những khu vực xa trung tâm rồi.
Nghĩ đến đây, Lý Mai lập tức cảm thấy phấn chấn hẳn lên, chẳng còn sợ gì nữa.
“Ông xã nói phải! Mọi chuyện tôi đều nghe theo anh! Cứ làm theo lời anh nói!”
“Đấy, thế thì mới đúng chứ!” Diêm Quang Chí đắc ý, “Đàn bà các bà đúng là chẳng có kiến thức gì, tốt nhất là cứ nghe theo tôi là không sai đâu!”
Trước đó, tại đám tang, nguyên chủ đã đuổi Diêm Quang Chí đi, còn nói gì đó về mặt pháp luật thì cái cửa hàng đó không liên quan gì đến họ, bảo họ đừng có nằm mơ giữa ban ngày nữa!
Sau khi về nhà, Diêm Quang Chí tự lên mạng tìm hiểu thì phát hiện đúng là như lời nguyên chủ nói, họ hoàn toàn không thể chiếm được cái cửa hàng đó bằng con đường chính thống.
Thấy miếng mỡ béo ngay trước miệng mà không ăn được, Diêm Quang Chí không cam tâm, còn sinh bệnh một trận.
Sau trận ốm đó, Diêm Quang Chí ngày càng trở nên cáu kỉnh, trong đầu nảy ra ý định gϊếŧ Diêm Húc.
Dù sao thì cha mẹ Diêm Húc đều đã mất, bên ngoại cũng không còn người thân thích nào, bạn thân nhất thì cũng đã qua đời vì bệnh tật từ nửa năm trước, nghe nói mối quan hệ của cô ở công ty cũng không tốt.
Điều này có nghĩa là con nhỏ đó bây giờ không còn chỗ dựa, loại người như vậy cho dù có chết ở ngoài đường thì chắc cũng chẳng ai biết.
Chỉ cần cô chết, thì không chỉ cái cửa hàng mà cả căn nhà cô đang ở cũng sẽ thuộc về họ!
Ác niệm một khi đã nảy sinh thì không thể nào dứt bỏ được, nó cứ như cỏ dại mùa xuân, mọc lên điên cuồng trong đầu ông ta.
Cuối cùng, Diêm Quang Chí đã nói ra ý nghĩ này với vợ con, và cả nhà đã thống nhất với nhau.
Họ sẽ cho Diêm Húc một cơ hội nữa, nếu cô vẫn không đồng ý cho họ thuê cửa hàng với giá rẻ thì đừng trách họ vô tình.
…
Khi hai vợ chồng Diêm Quang Chí về đến nhà thì cũng đã gần đến giờ ăn tối. Sau khi xuống xe, Lý Mai đi chợ mua thức ăn, để Diêm Quang Chí một mình về nhà trước.
Bình thường Diêm Quang Chí ở nhà chẳng làm gì cả, mọi việc nhà đều do một tay Lý Mai lo liệu.
Hôm nay cũng không ngoại lệ, ông ta về đến nhà, vừa thay giày vừa đi thẳng vào phòng khách, ngồi phịch xuống ghế sofa, gác hai chân lên bàn trà, châm một điếu thuốc, vừa hút vừa suy nghĩ về kế hoạch sắp tới.
Ông ta đang lim dim mắt suy nghĩ mông lung thì đột nhiên cảm thấy có giọt nước rơi xuống đầu.
“Khỉ thật, chẳng lẽ nhà trên lại bị rò nước à? Cái nhà cũ nát này chất lượng tệ thật! Đợi lừa được hai căn nhà của con nhỏ kia rồi có đủ tiền, ông đây nhất định phải mua một căn nhà mới vừa to vừa đẹp.”
Ông ta lầm bầm ngẩng đầu lên thì bắt gặp hình ảnh một bé gái lơ lửng trên trần nhà.
Bé gái mặc một chiếc váy liền màu đỏ, đôi mắt to tròn linh động, dưới đuôi mắt còn có một nốt ruồi đen nhỏ.
Tóc cô bé được chải thành hai bím ướt sũng, từng giọt nước từ đuôi tóc nhỏ xuống, rơi trúng vào trán Diêm Quang Chí.
Ánh mắt Diêm Quang Chí đột nhiên mở lớn, cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại, ngay cả nhịp thở cơ bản nhất cũng trở nên vô cùng khó khăn.
Chiếc váy đỏ thắm, hai bím tóc, nốt ruồi dưới đuôi mắt... Đây chẳng phải là con bé chết thảm mà con nhỏ đáng ghét kia đã nhắc đến sao?
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của ông ta, con bé nhếch mép, cơ thể từ từ trương phình, thối rữa, trong mắt lóe lên ánh sáng quỷ dị.
"Bị chú phát hiện rồi, vậy thì xuống đây bầu bạn với cháu đi!"
Tóc cô bé bỗng dài ra, bất ngờ lao về phía Diêm Quang Chí, quấn quanh cổ ông ta hết vòng này đến vòng khác.
Diêm Quang Chí hoảng sợ muốn hét lên và vùng vẫy, nhưng cổ họng lại bị tóc siết chặt, vô tình ép xuống cổ họng ông ta, khiến ông ta không thể phát ra dù chỉ một tiếng động.