Bắt Quỷ, Đoán Mệnh Ư? Tôi Là Dân Chuyên Nghiệp

Chương 22

“Chậc.” Diêm Húc chế giễu nói, “Vẫn còn tơ tưởng đến nó sao?”

“Cái gì mà tơ tưởng? Dù sao cũng là người một nhà, Tiểu Húc con nói chuyện không nên khó nghe như vậy chứ?” Lý Mai nở nụ cười giả tạo trên mặt, cố gắng kìm giọng để giọng nói nghe nhẹ nhàng hơn, “Chẳng phải hai bác cũng là muốn tốt cho con sao, một đứa con gái như con thì làm sao mà quản lý được những chuyện này, chi bằng giao cho bác cả và bác dâu.”

“Đương nhiên, bác cả và bác dâu cũng sẽ không lấy không nhà của con, mỗi tháng hai bác sẽ trả cho con 500 tệ tiền thuê, con thấy thế nào?”

Diêm Húc tuy không hiểu rõ giá thuê thực tế, nhưng hiểu rõ bản chất của hai người này, cô đoán chừng giá mà họ đưa ra ít nhất phải thấp hơn giá thị trường vài lần.

Lý Mai vẫn tiếp tục thuyết phục: “Tiểu Húc à, bác dâu nói thẳng, cha mẹ con mất trong nhà, căn nhà này coi như là có ma rồi, còn làm cho cửa hàng ở dưới lầu cũng khó cho thuê! Bác dâu vẫn nói câu đó, một đứa con gái như con thì không quản lý được cửa hàng này đâu, chi bằng giao cho hai bác.”

“Chúng ta cũng là người một nhà, hai bác có thể hại con sao.” Diêm Quang Chí cũng nói theo, “Con bây giờ không còn cha mẹ, người thân bên cạnh chỉ còn có hai bác.”

“Mặc dù miệng lưỡi của hai người thường không nói ra được điều gì tốt đẹp ——” Diêm Húc đột ngột thay đổi giọng điệu, bắt chéo chân, nhìn hai người với nụ cười như không cười, “Nhưng lần này nói cũng không sai, căn nhà này đúng là có ma. Gần đây con mới biết, trước chúng con, có một gia đình sống ở đây, con gái họ sáu tuổi đã bị kẻ trộm lẻn vào gϊếŧ chết ngay trong căn phòng này. À, chính là chỗ hai người đang ngồi, con bé đã chết ngay tại đó, nghe nói chết rất thảm.”

Cô chỉ vào chỗ Diêm Quang Chí và Lý Mai đang ngồi, hơi nhướng mày, thở dài: “Con còn xem ảnh của con bé, nó mặc váy đỏ, tết tóc hai bên, mắt rất to, lông mi rất dài, dưới đuôi mắt còn có một nốt ruồi, đáng yêu vô cùng.”

Không biết có phải Lý Mai ảo giác hay không, khi nghe Diêm Húc nói vậy, bà ta luôn cảm thấy sau gáy có từng đợt khí lạnh, khiến bà ta nổi hết cả da gà.

Bà ta rụt cổ lại, cười gượng: “Cô, cô bé đó thật đáng tiếc……”

“Còn không phải sao, con nghe nói người chết oan mà biến thành ma thì oán khí rất lớn, không cẩn thận sẽ biến thành lệ quỷ, đặc biệt dễ quấn lấy những người mệnh không cứng. Bác cả còn nhớ lần trước ở đám tang bác nói con mệnh cứng khắc chết cha mẹ sao? Bác nói đúng lắm, mệnh con cứng nên con không sợ chúng quấn lấy, chỉ không biết mệnh của hai bác có đủ cứng hay không thôi, mệnh không cứng thì rất dễ bị lệ quỷ bắt đi đó……”

Diêm Húc ngồi xuống, hơi nghiêng người về phía hai người, nói chậm rãi: “Hai người đừng nghĩ con nói chuyện hù dọa, dù sao chúng ta cũng là người một nhà, con có thể hại hai người sao? Con bây giờ không còn cha mẹ, người thân bên cạnh chỉ còn hai người, con cũng không muốn hai người gặp chuyện gì không may.”

“A ——”

Diêm Húc vừa dứt lời, Lý Mai hét lên một tiếng, túm lấy áo Diêm Quang Chí đột ngột đứng dậy.

Diêm Quang Chí khó chịu nhìn bà ta: “Bà làm gì vậy?”

“Kia, kia Tiểu Húc.” Lý Mai nuốt nước bọt, giọng run rẩy, “Chúng ta còn có việc nên đi trước, chuyện cửa hàng con cứ suy nghĩ lại đi.”

“Đi nhanh đi, không tiễn.” Diêm Húc ngồi yên trên ghế sofa, hoàn toàn không có ý định tiễn họ.

Diêm Quang Chí mặt mày đen sầm đứng dậy cùng Lý Mai ra khỏi phòng, trước khi đóng cửa còn nhìn chằm chằm Diêm Húc một lúc lâu, rồi nói:

“Bác biết con sẽ không đồng ý mà, tất cả là do con tự chọn.”

Hai người vừa đi, Tiền Khê Duyệt liền hiện ra, “Sao rồi, bọn họ có bị tôi dọa sợ không?”

Vừa rồi khi Diêm Húc nói chuyện, nó vừa thổi hơi vào gáy hai người, đến cuối cùng còn cố ý áp tay lên cổ Lý Mai, thổi vào tai bà ta.