"Không thuê nữa, tại sao" Đại Lệ khó hiểu nói: “Mày chạy ra ngoài bôn ba một ngày để làm gì?"
"Tao cũng không muốn bôn ba..." Lý Văn Tốn nhớ lại mấy tiếng đồng hồ giày vò hôm qua, đầu óc choáng váng.
"A Văn, trạng thái của mày không đúng, sao lại ủ rũ thế.” Đại Lệ đảo mắt, lại xích lại gần: “Mày còn nhớ chuyện chúng ta nói trước đây không, phim tài liệu hậu trường LPTV của Linkin Park ấy."
Lý Văn Tốn hồi tưởng lại: “Nhớ."
"Nghe nói lần này phim sẽ không chiếu trực tiếp trên trang web chính thức, mà sẽ chiếu ở rạp trước."
"Tại sao, tài khoản đâu có bị khóa."
"Không biết, có thể là để tăng cường hiệu quả tuyên truyền." Đại Lệ bổ sung thêm: “Ba giờ chiều nay, có muốn đi không?"
"Hôm nay thứ Hai.” Lý Văn Tốn ngẩn ra: “Hôm khác đi được không, mày tháng này trốn học bị bắt bao nhiêu lần rồi."
"Nhưng chỉ có hôm nay chiếu một buổi ở Bắc Kinh.” Đại Lệ bĩu môi thất vọng nói: “Nghe nói Linkin cũng sẽ đích thân đến, mày cũng biết họ đến Trung Quốc khó khăn như thế nào..."
Lý Văn Tốn cũng do dự: “Nhưng hôm nay..."
"Qua sông rồi, sẽ không còn đò nữa đâu." Đại Lệ tăng tốc: “Buổi chiếu ra mắt kết thúc, tối nay người ta bay đi chỗ khác luôn, đến lúc đó mày muốn tìm cơ hội, thì chỉ có thể ra nước ngoài. Mày có thời gian ra nước ngoài không, anh mày đồng ý không?"
Lý Văn Tốn đột nhiên khựng lại, trong mắt lóe lên một tia chán ghét.
Đại Lệ dán sát vào người cậu ta không ngừng lay cánh tay cậu ta: “Đi đi mà, không phải chỉ là trốn học thôi sao, tao có kinh nghiệm, kinh nghiệm của mày... tuy rằng hơi thiếu, nhưng mày hơn ở chỗ gan to bằng trời."
Lý Văn Tốn cạn lời liếc cậu ta một cái: “Vậy gọi cả Tiểu Thăng đi cùng."
"Được, tao đi gọi nó ngay, đảm bảo tích cực hơn mày."
"... Nhưng chúng ta không có vé."
"Tao có, chuẩn bị xong từ lâu rồi.” Đại Lệ đắc ý nhướng mày với cậu ta: “Mày không đi, tao sẽ xé vé trước mặt mày, cho mày đau lòng chết."
"........." Người đau lòng nhất không phải là mày sao.
Đến chiều, Lý Văn Tốn ba người bọn họ lén lút lẻn vào tòa nhà thí nghiệm đã bỏ hoang từ lâu của trường.
Tòa nhà thí nghiệm nằm ở góc tây nam của toàn bộ khuôn viên trường, ban đầu được xây dựng để làm cơ sở đào tạo cho các kỳ thi Olympic, sau đó có học sinh lớp 12 tự sát ở đây, nhà trường cảm thấy không may mắn, nên bỏ hoang tại đây.
Tam nhân thành hổ, tin đồn không may mắn cứ thế mười đồn trăm, góc tây nam dần dần trở thành vùng đất hoang không ai ngó ngàng, cỏ dại mọc um tùm, lá cây thường xuân phủ đầy bức tường xi măng loang lổ, nhìn từ xa có chút bí ẩn rùng rợn.
Lý Văn Tốn nghĩ bụng, kiểu gì chẳng có cái hàng rào nào đó để trèo, mà cho dù có là cái lỗ chó thì cũng được, nhưng kết quả là ngoài mấy cái cây xanh trồng um tùm ra, chẳng có gì cả.
"Cho hỏi làm sao để ra ngoài?" Tiểu Thăng nhìn Đại Lệ.
Đại Lệ hì hục vác đến một cái thang tre cũ nát: “Dùng cái này."
"Mày chắc không?" Tiểu Thăng liếc nhìn cái thang, nâng một chân lên, tùy ý giẫm lên chỗ đặt chân: “Kẽo kẹt kẽo kẹt, nghe là biết không chắc chắn rồi, bọn tao sẽ ngã xuống mất."
"Không đâu.” Đại Lệ không chút do dự đáp, sau đó lập tức chột dạ sờ sờ đống thịt mỡ trên bụng, nghĩ ngợi rồi nhìn Lý Văn Tốn: “A Văn, mày lên trước đi."
"Cái đồ của mày khiến người ta chẳng có cảm giác an toàn gì cả." Lý Văn Tốn cũng giống Tiểu Thăng, không nhúc nhích.