Gai Nhím

Chương 58

Tần suất run rẩy của Lý Văn Tốn dần dần giảm xuống, chỉ là cổ nổi đầy gân xanh, ở nơi Lý Văn Diệu không nhìn thấy, trong mắt là một màu đen sâu không thấy đáy, giống như tấm màn dày đặc đến ngạt thở.

"Em đồng ý." Lý Văn Tốn khàn giọng nhẹ nhàng nói. Cảm nhận được người phía sau rõ ràng thả lỏng cảm xúc, cậu hơi cử động cánh tay: “Cởi ra."

Lý Văn Diệu nới lỏng thắt lưng, ôm cổ tay bị hằn đỏ của cậu vào lòng bàn tay hôn lên, điều này quả thực khiến Lý Văn Tốn khó chịu muốn chết, cậu nhịn cơn giận rút tay về, đứng dậy: “Em đi thu dọn hành lý."

"Không cần, anh sẽ mua mới cho em tất cả." Lý Văn Diệu cởϊ áσ khoác khoác lên người cậu: “Căn phòng này môi trường vừa kém vừa xúi quẩy, chúng ta mau ra ngoài thôi."

Lý Văn Tốn không nói gì, Lý Văn Diệu nắm tay cậu hài lòng đi xuống lầu.

Trên xe, Lý Văn Tốn mặt không biểu cảm nhìn ra ngoài cửa sổ, Lý Văn Diệu hớn hở nhìn cậu.

Một năm, chỉ có một năm. Sắc mặt Lý Văn Tốn hòa vào ánh trăng trắng bệch, trong lòng chất đầy nỗi cô độc bất lực.

Phải nhanh chóng nghĩ ra biện pháp, trước sinh nhật mười tám tuổi phải vĩnh viễn rời khỏi Lý Văn Diệu, hoàn toàn thoát khỏi sự uy hϊếp của anh ta. Lý Văn Tốn bất giác nheo mắt lại; Lý Văn Diệu muốn có được, cậu sẽ không để anh ta toại nguyện dù chỉ một việc. Lý Văn Diệu tốt nhất nên tuân thủ ước định, trong một năm không làm bất cứ chuyện gì vượt quá giới hạn. Nếu không, cho dù cá chết lưới rách, cậu cũng sẽ làm tới cùng; thà làm ngọc vỡ, không làm ngói lành, Lý Văn Diệu không minh bạch, ích kỷ phá hủy cuộc đời cậu, cậu tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh ta.

Đâu mới có kế sách vẹn toàn, Lý Văn Tốn chỉ thấy tiền đồ vô vọng. Hào ngôn tráng chí đặt trên hiện thực, chỉ là tờ giấy rách chọc cái là thủng, ngay cả bị chê cười cũng trở thành sự tâng bốc rẻ tiền.

Lý Văn Diệu nhàn nhã nhìn cậu: “Thật ra hôm nay anh rất tức giận, em không nói một tiếng đã rời đi, em có nghĩ anh sẽ lo lắng đến mức nào không."

Lý Văn Tốn lắc đầu.

Lý Văn Diệu hít sâu một hơi: “Đây là lần cuối cùng, nếu còn có lần sau..."

"Em buồn ngủ rồi." Lý Văn Tốn quay đầu nhắm mắt lại.

Lý Văn Diệu nén giận lạnh lùng nhìn cậu, nhất thời không biết nói gì.

Đầu óc Lý Văn Tốn vận chuyển với tốc độ chóng mặt, Lý Văn Diệu quả thực là đang ép cậu phải nhanh chóng trưởng thành, chỉ trong một đêm, kế hoạch, mưu lược và tâm cơ, tất cả đều bùng nổ.

Cậu biết, cậu và Lý Văn Diệu không thể quay lại như trước nữa. Bản thân cậu, cũng không thể quay lại như trước nữa.

Thứ Hai lúc chào cờ, Đại Lệ như thường lệ lại đến muộn, lén lút đi theo sau đội ngũ, khom lưng cong chân chạy về phía trước, cuối cùng nhét hai tay vào mũ áo khoác của Lý Văn Tốn.

Lý Văn Tốn giật mình, quay ngoắt lại suýt chút nữa đâm Đại Lệ ngã vào người bạn học phía sau.

"Mày bị bệnh à.” Đại Lệ đang sưởi ấm tay rất thoải mái, Lý Văn Tốn trực tiếp hất mạnh cánh tay cậu ta ra.

Lý Văn Tốn dường như mới phản ứng lại, thất thần nhìn Đại Lệ, im lặng xoay người lại.

Đại Lệ ngơ ngác: “A Văn, không sao chứ, tối qua không nghỉ ngơi tốt à?"

Lý Văn Tốn cứng đờ đứng đó.

"Mày chơi game thâu đêm hay thức khuya học bài.” Đại Lệ tò mò hỏi: “Hay là căn nhà tao tìm cho mày..."

"Tao không thuê nữa." Lý Văn Tốn nhàn nhạt nói: “Thay tao xin lỗi bạn mày."