"Bớt nói nhảm, hai đứa mày rốt cuộc có muốn ra ngoài không hả, có biết tao tốn bao nhiêu công sức mới kiếm được ba tấm vé này không." Đại Lệ vừa đẩy vừa lôi Lý Văn Tốn đến chân tường: “Đi được đứa nào hay đứa đấy, A Văn mau lên."
Lý Văn Tốn nhìn đồng hồ, không còn nhiều thời gian nữa, cắn răng, bám vào thang trèo lên.
Vừa lên đến nơi cậu liền ngây người: “Đm mày, Chu Lệ!"
Đại Lệ ngơ ngác ngẩng đầu gọi với lên: “Mày mau qua đi chứ, nhảy xuống."
"Nhảy cái con khỉ, mày có biết cao bao nhiêu không hả! Bên này không có thang, mày bảo tao xuống kiểu gì!" Lý Văn Tốn gần như hai chân lơ lửng tì vào tường: “Hơn nữa trên này nhiều mảnh thủy tinh như thế, trước đó mày đã khảo sát hiện trường chưa hả!"
"Mảnh thủy tinh à?" Đại Lệ ngẩn ra: “Trước đây làm gì có."
"Tao mặc kệ, tao muốn quay lại, đường này không đi được." Lý Văn Tốn vừa lầm bầm vừa định xuống.
"Mấy đứa kia! Làm gì đấy!" Phía sau đột nhiên vang lên tiếng quát lớn.
"Đcm thầy chủ nhiệm!" Đại Lệ sợ hãi kêu to: “Tao với Tiểu Thăng chạy trước đây, A Văn, mày mà không muốn bị bắt thì mau nhảy ra ngoài đi, đừng chần chừ nữa!"
Tiểu Thăng hùa theo: “Anh em bảo trọng, tự cầu phúc đi."
"Hai đứa mày đúng là không có lương tâm!" Lý Văn Tốn quay đầu, trơ mắt nhìn hai đứa nó biến mất khỏi hiện trường, tiếng thầy chủ nhiệm phía sau càng lúc càng gần, cậu thực sự hết cách rồi, hai tay chống lên bệ tường, sau đó lập tức do mất trọng tâm, cả người ngã thẳng xuống.
"Ái..." Lý Văn Tốn cảm thấy mắt cá chân đau nhói, mãi mới đứng thẳng dậy được, định kéo ống quần lên xem, thì bị vớ nhuốm đầy máu làm cho giật mình.
Lòng bàn tay sau đó cũng nhói đau, Lý Văn Tốn nhíu mày, chắc chắn là lúc nãy bị mảnh thủy tinh cắt vào rồi, vết thương dài ngang thế này, trông thật đáng sợ.
Lý Văn Tốn gắng sức kéo tất xuống một đoạn, khớp mắt cá chân sưng đỏ cả lên, giống như vừa bị một cái bánh bao nướng giáng cho một phát.
Cậu đang định nhịn đau đứng dậy, thì một đôi tay đột nhiên xuất hiện, nhẹ nhàng đỡ cậu dậy.
Lý Văn Tốn ngơ ngác quay đầu, nhìn thấy một gương mặt hoàn toàn xa lạ.
"Còn đi được không?" Người này có chất giọng nam trầm ấm áp, mặc âu phục tinh tế, lịch sự, nở nụ cười ấm áp nhìn cậu.
"Cũng tạm, cảm ơn anh." Lý Văn Tốn trong lòng ước lượng tuổi tác của người này, nên gọi là anh hay là xưng anh em nhỉ.
"Tôi thấy cậu bị thương khá nặng đấy.” tay người nọ vẫn đỡ lấy cánh tay cậu: “Tôi lái xe đưa cậu đến bệnh viện."
"Cảm ơn cảm ơn, không cần đâu." Lý Văn Tốn cảm thấy không thoải mái trước sự ân cần của anh ta, cộng thêm tay chân đều bị thương, mặt cậu đau đến trắng bệch: “Tôi tự bắt taxi là được rồi."
"Tài xế taxi cũng chỉ có thể đưa cậu đến cổng bệnh viện thôi." Người nọ tỏ vẻ rất có lý: “Tôi thấy chân cậu không duỗi thẳng được rồi, tôi đưa cậu đi nhé."
"Không không, thực sự không cần đâu." Lý Văn Tốn không khỏi nghi ngờ người này có phải muốn cướp của không.
Người nọ nhanh chóng nhìn thấu suy nghĩ của cậu, lấy từ trong túi ra một tấm danh thϊếp: “Tôi họ Đổng, là bác sĩ của bệnh viện trung tâm Triều Dương, xe tôi ở ngay gần đây, cậu có thể chụp lại biển số xe, cũng có thể tự mình xác minh thân phận của tôi."
Lý Văn Tốn ngơ ngác nhận lấy danh thϊếp, chỉ thấy trên đó viết hai chữ to tướng "Đổng Thừa".