Lý Văn Tốn là anh trai ruột của mình, là người thân thiết nhất trên thế giới này ngoài bố mẹ, người có cùng dòng máu với cậu, anh ta đã làm ra những chuyện gì thế này…
Lý Văn Tốn đột nhiên run rẩy toàn thân, nhảy xuống giường, khóa trái cửa phòng ngủ. Hoảng loạn cài lại cúc áo sơ mi, kéo khóa áo khoác lên tận cổ, bao bọc bản thân kín mít, dường như làm như vậy là có thể ngăn cản chuyện gì đó xảy ra.
Cậu không ngủ cả đêm, giống như một con rối gỗ, đứng trước máy tính nắm chặt nắm đấm, các khớp ngón tay sắp bị cậu bóp nát.
Cậu phải nhanh chóng rời đi, bất kể dùng cách gì, đi càng xa càng tốt.
Sáng sớm hôm sau, Lý Văn Tốn quầng thâm mắt nặng trĩu xuống lầu, Lý Văn Diệu vẫn như thường lệ, ngồi bên bàn ăn giúp cậu bóc trứng gà, rót sữa bò.
Lý Văn Tốn tùy ý liếc anh một cái, liền cúi đầu, tránh đi ánh mắt.
Một đêm trôi qua, cậu cuối cùng cũng có thể đứng thẳng người, nhịn không run rẩy, cố gắng tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra để đối mặt với Lý Văn Diệu.
“Tối qua ngủ thế nào, có đau đầu không, anh bảo dì Vương nấu canh giải rượu rồi.” Lý Văn Diệu thoạt nhìn tâm trạng rất tốt, điều này trong mắt Lý Văn Tốn, đặc biệt châm chọc.
“Cũng tạm.” Lý Văn Tốn không ngồi xuống: “Em đến trường trước đây.”
“Sớm vậy sao.” Lý Văn Diệu nhìn đồng hồ: “Ăn cơm xong đi cũng không muộn. Anh thấy tối qua hình như em cũng không nghỉ ngơi tốt.”
“Bài tập hơi nhiều.” Lý Văn Tốn đi về phía cửa.
Lý Văn Diệu nhìn bóng lưng cậu rời đi, ánh mắt rất lâu không muốn rời đi, không biết đang suy nghĩ gì.
Giờ ra chơi, Lý Văn Tốn tìm Đại Lệ bọn họ, hỏi có căn nhà nào thích hợp cho thuê không.
“Thuê nhà?” Đại Lệ nói: “Mày cũng giống như Thiệu Quần, muốn tìm nhà cho người bạn nào à?”
“Bạn cái con khỉ.” Lý Văn Tốn liếc mắt: “Tao ở.”
“Mày có nhà đàng hoàng không ở, lại muốn ra ngoài ở?” Đại Lệ nói đùa: “Anh mày muốn cho mày tham gia chương trình ‘Biến đổi’ sao?”
Lý Văn Tốn hiện tại không muốn nghe thấy nhất chính là cái tên Lý Văn Diệu. "Tôi chỉ muốn chuyển ra ngoài ở."
"Anh cậu đồng ý rồi à?" Tiểu Thăng hỏi cậu.
Mặt Lý Văn Tốn hơi đổi: “Bớt nói nhảm, mau giúp tôi tìm nhà đi."
"Nhà thì tất nhiên dễ tìm rồi, cậu còn yêu cầu gì khác không?" Đại Lệ hỏi.
"Càng rẻ càng tốt." Đêm qua Lý Văn Tốn lục tung mọi ngóc ngách, thu dọn ra một đống đồ điện tử, mô hình, giày bóng rổ,... những thứ linh tinh cũng coi như đáng tiền, sáng sớm nay đã cắn răng bán hết.
Số tiền này tạm thời trả tiền thuê một tháng chắc không vấn đề gì, còn về sau, Lý Văn Tốn định đi làm gia sư kiếm tiền sinh hoạt, cậu không thể mượn tiền Đại Lệ, một là sợ Lý Văn Diệu sẽ tra ra, tính sổ lên đầu Đại Lệ. Hai là cậu không biết mình mượn tiền rồi thì đến khi nào mới trả hết được.
"Có phải anh cậu khống chế tài chính của cậu rồi không?" Đại Lệ vừa lướt điện thoại, một lát sau liền gọi đi một cuộc: “A Văn, bạn tôi hỏi cậu ở hẻm Tam Nguyên có được không, vị trí hơi lệch một chút, nhưng an ninh rất tốt, giá cả cũng hợp lý."
"Được được." Lý Văn Tốn nghĩ ngợi rồi nói thêm: “Chuyện này đừng nói với người khác. Đặc biệt là đừng nói với người nhà tôi."
"Bao gồm cả anh cả của cậu á?" Tiểu Thăng nghi ngờ: “Nói thế không hợp lý, chẳng phải anh cậu biết cậu muốn ra ngoài ở sao?"
Ánh mắt Lý Văn Tốn lảng tránh, sắc mặt tối sầm lại.