Lý Văn Diệu đang làm gì vậy, anh ấy là anh trai ruột của mình mà, rốt cuộc anh ấy đang làm cái gì vậy!
Thật hoang đường! Thật nực cười!
Nội tâm Lý Văn Tốn tràn ngập kinh hãi và phẫn nộ, lòng tự trọng của cậu bị Lý Văn Diệu chà đạp dưới chân, người anh trai tốt mà cậu luôn cho rằng đang bảo vệ và chăm sóc mình, tất cả chỉ là để che đậy cho hành vi đê tiện và nội tâm xấu xa của anh ta, anh ta giống như vẻ bề ngoài trước mặt người khác, giống như bộ dạng khi đối mặt với Trương Thúc Thanh, đều cao ngạo như nhau, đều độc ác như nhau, đều khiến người ta ghê tởm như nhau.
Một dòng nước chua trào lên cổ họng, Lý Văn Tốn tái mặt quay đầu sang một bên.
Lý Văn Diệu cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhìn thấy mồ hôi lấm tấm trên thái dương Lý Văn Tốn, sờ vào ngón tay lạnh lẽo của cậu, tưởng rằng mình hôn quá lâu khiến cậu khó thở, chỉ đành cười khẽ một tiếng, tạm thời buông cậu ra, xoay người xuống giường, đắp chăn cẩn thận cho cậu.
Không vội, cho em thêm chút thời gian để thích nghi. Lý Văn Diệu đắc ý nghĩ, dù sao em cũng không có cơ hội rời khỏi anh.
Toàn thân Lý Văn Tốn ướt đẫm mồ hôi, tay chân không còn chút nhiệt độ nào. Lúc này cậu sợ hãi đến mức hoài nghi cả cuộc đời.
Một khoảng thời gian sau khi Lý Văn Diệu rời đi, Lý Văn Tốn vẫn nằm bất động trên giường, lưng ướt đẫm mồ hôi, toàn thân lạnh lẽo run rẩy không ngừng.
Trong phòng ngủ không bật đèn, ánh trăng nhợt nhạt hờ hững hắt vào trong phòng, rọi lên khuôn mặt tái nhợt và đôi môi trắng bệch của Lý Văn Tốn.
Đêm nay cũng bình thường, bình thường như bao đêm đen trước đó, chỉ có đồng hồ đang ghi lại sự thay đổi của nó; đêm nay lại khiến người ta phải kinh hãi, Lý Văn Tốn cảm thấy, tất cả mọi thứ xung quanh mình, thoạt nhìn có vẻ bình thường như cũ nhưng dường như đều mang theo bóng dáng của Lý Văn Diệu.
Cái lạnh lẽo khi tay Lý Văn Diệu chạm vào da cậu, biểu cảm gần như điên cuồng khi Lý Văn Diệu hôn cậu, giống như lời nguyền của ác quỷ không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu cậu. Nỗi sợ hãi khiến tư duy của cậu càng thêm rõ ràng, nhớ lại hàng loạt những phản ứng không bình thường của Lý Văn Diệu trong khoảng thời gian gần đây, cậu hoảng hốt nhận ra đáp án.
Lý Văn Tốn đột ngột bật dậy, trước mắt là một màu đen chết chóc, giống như con đường phía trước mờ mịt không lối thoát.
Khó trách Lý Văn Diệu luôn từ chối tiếp xúc cơ thể với cậu, luôn không muốn ngủ cùng cậu, khó trách anh ta lại đối xử tàn nhẫn với Trương Thúc Thanh như vậy, anh ta căn bản là…
Trong lòng Lý Văn Tốn vang lên từng tiếng sấm, cậu nhớ lại sự gượng gạo của Lý Văn Diệu khi giúp mình lấy dầu gội đầu, nhớ lại sự cáu kỉnh của Lý Văn Diệu khi hai người nằm chung một cái chăn, nhớ lại ánh mắt anh ta nhìn Trương Thúc Thanh, nhớ lại đủ loại chính sách chuyên chế càng ngày càng quá đáng và du͙© vọиɠ kiểm soát ngày càng mãnh liệt của anh ta đối với mình.
Cậu thực sự không thể chấp nhận được, cho dù cố gắng nhẫn nhịn, cắn nát răng nuốt vào bụng, cậu cũng không thể chấp nhận được.
Đây không phải là một cơn ác mộng, đây là hiện thực còn đáng sợ hơn ác mộng gấp vạn lần, phi lý đến mức giống như một vở kịch cẩu huyết, nhưng lại không có chút hiệu quả phóng đại nào, chỉ có dòng máu tanh tưởi, tùy ý chảy ngang dọc nhấn chìm cậu.