Gai Nhím

Chương 47

Lý Văn Diệu chỉ cảm thấy cậu ngày càng nghe lời, mắng mỏ cậu cũng ít đi nhiều, tính khí cũng tốt hơn rất nhiều, chỉ là ánh mắt nhìn Lý Văn Tốn, đã sớm không còn bình thường nữa rồi.

Cho đến một ngày, Thiệu Quần ra nước ngoài. Trương Thúc Thanh cũng chỉ vội vàng nhắn tin tạm biệt cậu, rồi từ đó biến mất khỏi thành phố Bắc Kinh.

Đối với việc Thiệu Quần rời đi, cậu không bất ngờ, thậm chí còn rất ủng hộ, dù sao cậu thật sự không cảm thấy Lý Trình Tú nên lưu lại dấu vết gì trong cuộc đời của Thiệu Quần.

Chỉ là bốn người từng cùng nhau vui đùa, từ nay không bao giờ tụ tập đông đủ được nữa. Giờ ngay cả Trương Thúc Thanh cũng đi rồi, Lý Văn Tốn nhìn màn hình máy tính, rơi vào mông lung, cậu không biết sau này mình nên đi đâu.

Một ngày trước khi Thiệu Quần đi, bọn họ cùng nhau ăn cơm. Lý Văn Tốn không ngoài dự đoán uống say. Lúc tan tiệc không một ai tỉnh táo.

Trong cơn say, cậu cảm thấy mình được ôm vào một vòng tay vững chãi, sau đó nhẹ nhàng đặt xuống chiếc giường mềm mại.

Có một bàn tay khẽ run rẩy, cẩn thận giúp cậu cởϊ áσ khoác, sau đó bắt đầu cởi cúc áo sơ mi của cậu.

Sau khi uống rượu, toàn thân Lý Văn Tốn nóng bừng, lúc này cảm giác mát lạnh ập đến, cậu không kìm được thoải mái rên khẽ.

Bàn tay trên ngực cậu run rẩy dữ dội hơn, đột ngột xé toạc áo sơ mi, làn da trắng nõn lộ ra ngoài, xương quai xanh lại ửng hồng mê người, Lý Văn Tốn bị động tĩnh này làm cho tỉnh giấc, khẽ nheo mắt lại.

Cậu nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của Lý Văn Diệu, và ánh mắt vô cùng xa lạ. Đôi mắt đỏ ngầu như một cái động không đáy khổng lồ, muốn nuốt chửng cậu.

Cậu cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng không nói rõ được. Lý Văn Diệu không phải đang giúp cậu cởϊ qυầи áo sao, sao lại lộ ra biểu cảm này, loại biểu cảm này…

Loại biểu cảm mờ ám đến đáng sợ.

Nhưng cậu đã nhầm, chuyện xảy ra tiếp theo, mới thực sự khiến cậu sợ hãi, sợ hãi đến mức khắc cốt ghi tâm.

Lý Văn Diệu say mê ngắm nhìn dáng vẻ say xỉn của cậu, không hề phát hiện Lý Văn Tốn đã tỉnh. Điều này càng làm tăng thêm lòng can đảm và tâm lý muốn xâm phạm của anh, anh mang theo sự cuồng nhiệt trào dâng trong l*иg ngực và du͙© vọиɠ nóng lòng khó nén, cúi người hôn lên môi cậu.

Lý Văn Diệu nhắm mắt, say đắm cảm nhận làn da mịn màng và đôi môi mềm mại của cậu, chỉ một nụ hôn nhẹ, lại như mang theo dòng điện hàng triệu vôn, trong phút chốc thiêu đốt lý trí của anh, khiến cảm xúc dâng trào khắp cơ thể.

Anh chưa bao giờ có cảm giác như vậy, chưa bao giờ tìm thấy ở một người nào khác cảm giác mà chỉ cần nghĩ đến, chỉ cần tiếp xúc đơn giản cũng khiến anh hưng phấn, khiến anh bùng nổ cảm xúc, khiến anh phát điên vì nó. Cảm giác này quá kỳ diệu, kỳ diệu đến mức anh bắt đầu hối hận, tại sao đến hôm nay mới phát hiện ra kho báu này; đồng thời cũng khiến anh cảm thấy may mắn, may là anh không phải đến lúc xế chiều mới được trải nghiệm cuộc đời, anh còn rất nhiều thời gian, đây là nguồn hạnh phúc của anh, là động lực vĩnh cửu của anh, là hy vọng mà anh tuyệt đối sẽ không buông tay.

Cơ thể và tinh thần của Lý Văn Diệu chìm đắm trong kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt, hoàn toàn không chú ý đến cơ thể người dưới thân đang dần trở nên lạnh lẽo.

Giây đầu tiên, Lý Văn Tốn mở to mắt, sau đó sợ bị phát hiện liền lập tức nhắm chặt lại, cậu cố gắng hết sức kiềm chế cơn run rẩy của toàn thân và cảm giác buồn nôn trong lòng, cậu tưởng mình đang gặp ác mộng.