Gai Nhím

Chương 46

Lý Văn Tốn ngây ngẩn cả người.

“Còn là cái gì, sau này cậu sẽ biết.” Trương Thúc Thanh cười thê lương, lắc đầu: “Còn một câu tôi phải nhắc nhở cậu. Tốt nhất cậu nên, cách xa anh trai cậu một chút.”

Sắc mặt Lý Văn Tốn lúng túng: “Anh trai tôi anh ấy…”

“Anh biết hôm nay em tới đây không chỉ để thăm anh và đưa tiền cho anh, mà còn có mục đích khác.” Trương Thúc Thanh bình thản nói: “Em hy vọng anh có thể tha thứ cho anh trai của em, em sợ chó cùng rứt giậu, anh sẽ làm gì đó bất lợi với anh ấy, có đúng không?”

Lý Văn Tốn thần sắc nặng nề, không phủ nhận cũng không khẳng định.

“Tạm thời anh sẽ không đối phó với anh ta.” Trương Thúc Thanh nở một nụ cười đầy ẩn ý: “Ân oán giữa anh và anh ta, sau này còn nhiều.”

“Còn chuyện bảo em cách xa anh ta một chút…” Trương Thúc Thanh nói chậm lại: “Là vì muốn tốt cho em.”

“Là sao?” Lý Văn Tốn nghi hoặc hỏi.

“Anh hy vọng em có thể bảo vệ tốt bản thân mình, ít nhất là trước khi anh quay lại tìm em.” Trương Thúc Thanh nhấn mạnh từng chữ: “Nhắc nhở em lần cuối, nhất định phải cách xa anh ta, một, chút.”

Trương Thúc Thanh không thể nói với cậu, đây là giác quan thứ sáu và cảm giác nguy cơ của một người đồng tính đối với tình địch. Ngay từ lần đầu tiên Lý Văn Diệu nhìn anh ở quán thịt nướng, anh đã kinh ngạc khi bắt gặp trong mắt Lý Văn Diệu ác ý khác thường đối với mình. Ánh mắt Lý Văn Diệu nhìn Lý Văn Tốn, căn bản không phải là ánh mắt của một người anh bình thường nhìn em trai ruột.

Nhưng anh không thể nói với Lý Văn Tốn, Lý Văn Tốn hiện tại căn bản không thể rời khỏi Lý Văn Diệu, vạch trần tất cả chỉ khiến cậu rơi vào nguy hiểm sâu sắc hơn; chi bằng trước tiên ổn định bản tính lang sói của Lý Văn Diệu, sau này, tốt nhất là trong lúc Lý Văn Tốn hoàn toàn không hay biết, triệt để phá vỡ kế hoạch và tâm tư của Lý Văn Diệu.

Ban đầu anh hận Lý Văn Tốn, hận cậu đã kéo một người vô tội là anh vào vòng xoáy này. Nhưng khi Lý Văn Tốn lại xuất hiện trước mặt anh, khi cậu chân thành tỏ ý tốt với anh, anh không thể không thừa nhận, bản thân mình thật hèn nhát mà mềm lòng. Anh chua xót cho sự nhu nhược của mình, nhu nhược đến mức này, bị người ta đâm một dao còn phải ôm vết thương giúp người ta lau sạch máu trên dao.

Nhưng anh tuyệt đối sẽ không hèn nhát mãi như vậy, Trương Thúc Thanh nhìn sườn mặt của Lý Văn Tốn mà nghĩ. Rồi sẽ có một ngày, người này sẽ là của anh.

Những lời Trương Thúc Thanh nói đáng lẽ ra Lý Văn Tốn phải cảm thấy hoang đường, nhưng trong tiềm thức lại là nỗi bất an mơ hồ. Cậu sợ Lý Văn Diệu, từ nhỏ đã sợ, nhưng chưa bao giờ giống như đêm qua và bây giờ, khao khát muốn trốn khỏi anh như thế. Đó là anh trai ruột của cậu, cậu điên rồi sao, lại có ý nghĩ muốn rời xa người thân thiết nhất trên thế giới này với mình.

Sau ngày hôm đó, cậu còn chủ động tìm Trương Thúc Thanh vài lần, trong lòng cậu luôn có nỗi lo lắng mơ hồ, lo lắng Trương Thúc Thanh sẽ làm ra chuyện gì đó, khiến cho người nào đó, vật nào đó trước mắt, từ nay hoàn toàn thay đổi.

Thế nhưng Trương Thúc Thanh không nói gì thêm, cũng không biểu hiện ra bất kỳ cảm xúc mãnh liệt nào, anh bắt đầu cuộc sống mới, đối xử với Lý Văn Tốn tốt như ban đầu.

Lý Văn Tốn vừa nỗ lực học tập, vừa lén lút lên mạng tìm hiểu các trường đại học ở nước ngoài. Cậu biết công việc làm ăn của Lý Văn Diệu ngày càng lớn, hiện nay ở Anh, Mỹ, Đức đều đã có ít nhiều đối tác, cậu không thể đến những nơi này, cậu không muốn lại phải chịu sự kiểm soát cực đoan của Lý Văn Diệu nữa.