Gai Nhím

Chương 45

Trương Thúc Thanh cắn môi, hít thở nặng nề hỗn loạn.

“Trước đây tôi nói, đều là thật. Tôi muốn cùng cậu chơi bóng rổ, cùng tham gia thi đấu, cùng đoạt lấy vinh quang; những điều này đều là thật. Chỉ là tôi không ngờ anh trai tôi lại đột nhiên nhằm vào cậu, thậm chí hủy hoại cuộc sống của cậu.”

Trương Thúc Thanh quay mặt đi, gân xanh trên cổ hơi run rẩy.

Lý Văn Tốn lại lấy từ trong túi ra một túi giấy, kéo tay Trương Thúc Thanh nhét vào.

Trương Thúc Thanh sờ thử, đầu tiên là sửng sốt, ánh mắt càng thêm châm biếm: “Ý cậu là gì, dùng tiền đuổi tôi đi, cậu coi tôi là ăn mày sao?”

“Không phải đuổi cậu đi, là một phần xin lỗi của tôi.” Lý Văn Tốn thấp giọng nói: “Số tiền bên trong… hẳn là có thể giúp các cậu vượt qua khó khăn.”

“Cậu lấy đâu ra tiền.” Trương Thúc Thanh cảnh giác nói: “Anh trai cậu mà biết không biết ngày nào đó lại…”

“Cái này anh ấy sẽ không tra ra.” Lý Văn Tốn lắc đầu: “Đây là tôi dùng đồng hồ của mình đi tiệm cầm đồ để cầm cố.”

Trương Thúc Thanh ngẩn ra, vội vàng mở túi ra, lật qua loa, càng lật càng kinh hãi: “Cậu cầm đồng hồ gì mà được nhiều tiền như vậy!”

“Là một món đồ cổ mẹ tôi để lại cho tôi, tôi chê kiểu dáng cũ kỹ, vẫn chưa từng đeo, dù sao cũng không dùng đến, chi bằng đổi chút tiền để dùng lúc cấp bách.”

“Có phải đầu óc cậu bị lừa đá rồi không!” Trương Thúc Thanh ngoài dự đoán của cậu mà phẫn nộ: “Mẹ cậu để lại cho cậu đồ vật quý giá như vậy cậu cũng không biết giữ gìn cho tốt!”, rồi trực tiếp nhét túi giấy trả lại cho cậu: “Tôi không cần. Cậu mau đi chuộc đồng hồ về.”

“Tiền quan trọng như vậy cậu quan tâm đồng hồ của tôi làm gì.” Lý Văn Tốn ném cặp sách ra sau lưng không cho cậu ta nhét vào: “Việc cậu nên làm bây giờ, là mau chóng tìm bác sĩ giỏi khám lại chân, nhanh chóng tìm trường để học, bài vở mà bỏ bê nữa thì muộn mất. Nếu còn thừa.” Lý Văn Tốn nhìn quanh bốn phía: “Mua một căn hộ nhỏ ở huyện, môi trường tốt hơn một chút, hẳn là cũng được…”

Trương Thúc Thanh nhìn cậu, trong mắt lóe lên ánh sáng phức tạp.

“Cậu đừng nghĩ nhiều, đây là tôi nợ cậu, cứ để tôi trả được chút nào hay chút ấy.” Lý Văn Tốn thấy thần kinh cậu ta căng thẳng: “Yên tâm, tôi đảm bảo với cậu tuyệt đối sẽ không để anh trai tôi đến tìm cậu gây phiền phức nữa. Tuy rằng bây giờ tôi không thể kiếm tiền, nhưng gom tiền tôi vẫn làm được. Cùng lắm sau này tôi kiếm được tiền rồi chuộc lại đồng hồ của mẹ tôi cũng chưa muộn.”

Mắt Trương Thúc Thanh dần đỏ hoe. Cậu ta quay đầu đi, móng tay bấm sâu vào ga trải giường.

“Nếu tôi có năng lực, tôi nên tìm cho bố cậu một công việc mới, chứ không phải chỉ có chút tiền này.” Sắc mặt Lý Văn Tốn tối sầm: “Đáng tiếc bây giờ tôi không có năng lực kinh tế, mỗi một khoản chi tiêu của tôi đều bị anh trai tôi theo dõi.”

“Văn Tốn.” Trương Thúc Thanh khàn giọng lên tiếng.

Lý Văn Tốn chìm đắm trong phiền não của mình không nghe thấy.

Trương Thúc Thanh nhìn cậu thật sâu, trong mắt như chứa đựng mặt hồ không gợn sóng.

“Tiền, sau này tôi sẽ trả lại cậu.” Trương Thúc Thanh nhìn cậu chằm chằm: “Tôi tin cậu. Tôi tin cậu thật lòng muốn giúp tôi.”

“Cậu không cần trả, tôi đã nói đây là tôi nợ cậu.” Lý Văn Tốn nghe cậu ta nói tin tưởng mình, mắt sáng lên.

“Tôi nhất định phải trả.” Đồng tử Trương Thúc Thanh đen sâu thẳm: “Cậu nợ tôi, không bao giờ là vấn đề tiền bạc.”