Lý Văn Diệu nhìn một loạt động tác này của cậu: “Buổi sáng em ăn nhiều như vậy sao.”
“Buổi sáng nhiều tiết học, dễ đói.” Lý Văn Tốn đeo cặp sách lên lưng đi ra ngoài.
Lý Văn Diệu trầm mặt, nhìn ra cậu vẫn chưa nguôi giận. Ánh mắt ra hiệu cho Khổng Trản: “Đưa em ấy đi.”
Trên xe, Lý Văn Tốn suốt đường nhìn ra ngoài cửa sổ không nói một lời. Khổng Trản lo lắng lén nhìn cậu, cuối cùng cũng không khuyên nổi một câu.
Đến trường, Lý Văn Tốn đợi Khổng Trản lái xe đi xa, lúc này mới lén lút chuồn ra từ cửa hông, nhắn tin cho Đại Lệ nhờ cậu ta xin nghỉ giúp, rồi đi thẳng đến nhà Trương Thúc Thanh.
Từ khi bố Trương Thúc Thanh thất nghiệp, cộng thêm việc cậu bị thôi học, mẹ cậu tức giận đến ngã bệnh, cả nhà ba người rơi vào cảnh khốn cùng, cuộc sống đã khó khăn càng thêm khó khăn. Bất đắc dĩ, họ chuyển về căn nhà cũ của bà nội Trương Thúc Thanh, thế nhưng sự giày vò do nghèo khó và túng quẫn mang lại vẫn chưa dừng lại.
Lý Văn Tốn đứng trước cửa nhà bà nội Trương Thúc Thanh, mãi vẫn không bước nổi bước chân đó.
Vẫn là mẹ Trương Thúc Thanh đang phơi quần áo chú ý đến cậu: “Cậu tìm ai vậy?”
“Cháu chào dì, cháu là…” Mặt Lý Văn Tốn đỏ bừng, thấp giọng nói: “Cháu là bạn học của Thúc Thanh, xin hỏi có tiện cho cháu gặp bạn ấy không ạ?”
“Có lòng quá, giờ Thúc Thanh ngay cả trường cũng không có, vẫn còn có bạn học nhớ đến.” Mẹ Trương thở dài: “Vào đi. Chỉ là Thúc Thanh từ sau khi… từ sau khi bị thương, trở nên sa sút tinh thần… Dì cũng không biết nó có muốn mở lòng lại lần nữa không…”
“Dì ơi…” Lý Văn Tốn không nỡ nhìn bà nữa: “Cháu xin lỗi.”
“Thằng bé ngốc này, sao lại xin lỗi.” Mẹ Trương gọi cậu vào nhà, mặt Lý Văn Tốn càng nóng bừng hơn.
Trương Thúc Thanh nhìn thấy cậu, lộ vẻ kinh ngạc, sau đó cau mày: “Cậu đến đây làm gì. Ra ngoài.”
“Thúc Thanh à con sao lại nói chuyện như vậy, người ta đặc biệt đến thăm con.” Mẹ Trương thở dài một tiếng, ngại ngùng nhìn Lý Văn Tốn: “Đứa nhỏ này tính tình ngày càng tệ…”
“Không sao ạ.” Ánh mắt Lý Văn Tốn dõi theo Trương Thúc Thanh không rời: “Thúc Thanh, chúng ta nói chuyện riêng. Được không?”
Trương Thúc Thanh hừ lạnh một tiếng, trở về phòng ngủ, đóng sầm cửa lại.
Lý Văn Tốn hít sâu một hơi, từng bước đi theo.
Trương Thúc Thanh ngồi bên giường, hai mắt vô hồn trống rỗng nhìn cây ngô đồng đang rụng lá mùa thu ngoài cửa sổ.
Lý Văn Tốn nghẹn ngào trong lòng, nhẹ nhàng đi đến bên cạnh ngồi xuống, cúi đầu nhìn chân cậu ta: “Còn đau lắm không, có cần tìm bác sĩ khám lại không…”
“Không đau nữa. Cũng không cần tìm bác sĩ.” Trương Thúc Thanh cười nhạo: “Tôi lấy đâu ra tiền mà khám bác sĩ.”
Lý Văn Tốn chua xót trong lòng, cúi đầu tránh ánh mắt lạnh lùng của Trương Thúc Thanh, lấy hộp cơm từ trong cặp sách ra: “Tôi mang cho cậu rất nhiều đồ ăn, các cậu còn chưa ăn cơm đúng không, chỗ này đủ cho cả nhà các cậu…”
“Bốp.”
Trương Thúc Thanh tiện tay hất hộp cơm rơi xuống đất. Lý Văn Tốn ngơ ngác duy trì động tác vừa rồi, vẻ quật cường và phẫn nộ trên mặt Trương Thúc Thanh khiến cậu khϊếp sợ.
“Cầm đồ của cậu cút ra khỏi nhà tôi!” Trương Thúc Thanh lại cầm đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường ném vào cửa sau lưng cậu: “Tôi không muốn nhìn thấy cậu nữa, cút!”
Lý Văn Tốn khó chịu nhắm mắt lại: “Tôi biết tôi và anh trai tôi đã gây ra cho cậu tổn thương không thể cứu vãn, nếu tôi là cậu, tôi có lẽ hận không thể gϊếŧ chết người đang ngồi trước mặt cậu lúc này; Thúc Thanh, xin lỗi, tôi thay anh trai tôi xin lỗi cậu, tôi thật sự không ngờ anh ấy lại làm ra chuyện này, tôi chưa từng nghĩ sẽ để cậu phải chịu đựng tất cả những chuyện xảy ra ngày hôm nay.”